Cưng Chiều Cô Vợ Đanh Đá

Chương 130 : Hạ vân cẩm bị tai nạn xe

Ngày đăng: 13:14 30/04/20


Lạc Lăng nhếch môi, nụ cười giễu ấy trông y như đúc với Lạc Thần Hi: “Lẽ nào cô thật sự làm chuyện gì mờ ám?” 



Hạ Vân Cẩm hừ mũi: “Cho dù tao có làm chuyện mờ ám, thằng nhãi như máy quản nhiều thể làm gì?” 



Sau đó cô ta chợt nhíu mày, trừng cậu và nói: “Sao mày không gọi ma mi" hả?” Đã rất lâu cô ta không nghe thấy cậu gọi mình là ma mi rồi. Lạc Lăng nhướng mày, không cho là đúng: “Tôi không thích, thì sao?” Ánh mắt của cậu đầy khiêu khích. “Mày!” Hạ Vân Cẩm giơ tay định đánh cậu. Lạc Lăng ngửa mặt, trừng cô ta bằng ánh mắt kiên định, không hề sợ hãi. Hạ Vân Cẩm sững người, bỗng cảm thấy ánh mắt của thằng nhóc này không như trước, trước đây khi cô ta định2đánh nó, mắng nó, ngược đãi nó, ánh mắt hận thù của nó vẫn có cảm giác tình thân, nhưng mà bây giờ... tại sao cô ta chỉ thấy sự tuyệt tình lạnh lẽo. 



“Thôi! Trở về mới dạy dỗ mày.” Trong lòng chợt sợ hãi, cô ta thả tay xuống, khẽ hừ một tiếng rồi nói. Bỏ đi, thằng nhãi con này cô ta sẽ từ từ dạy dỗ, hiện tại cô ta phải nhanh chóng đi dạy dỗ mẹ nó một trận. Lạc Lăng nhìn bóng lưng vội vã rời đi của Hạ Vân Cẩm, cười lạnh, đôi mắt đầy lạnh lùng. 



Cậu cầm điện thoại lên, bấm một dãy số: “Alo, làm ngay chuyện này cho tôi.” 



“Chủ tịch, cà phê của anh.” Thiên Nhã bưng cà phê nóng hổi đến, nói.” 



Lạc Thần Hi nhận lấy, nhấp một ngụm nhỏ, đôi mày anh tuấn hơi nhíu lại:7“Kỹ năng của em thụt lùi rồi.” 



Thiên Nhã ngay lập tức phản bác: “Sao lại vậy được, tôi thường pha cho Tử...” Anh nhướng mày: “Thường pha cho ai?” Rõ ràng anh đã biết được câu trả lời. Thiên Nhã khẽ lè lưỡi, cởi mở đáp: “Lúc Tử Thích đến nhà chơi, tôi thường pha cho anh ấy uống.” 



Gương mặt anh phủ một làn sương khó mà nhận ra: “Vào trong luyện tập lại, không được dừng lại trước khi tôi hài lòng.” Anh đặt tách xuống, nói như ra lệnh. Khoé môi Thiên Nhã giật giật, cảm thấy anh rất khó hiểu, nhưng lại không dám cãi, thôi được, luyện tập thì luyện tập, tốt hơn phải xử lý những văn kiện làm người khác đau đầu kia, dù sao anh cũng trả lương cho cô. 



Thiên Nhã đang định quay người thì điện thoại của Lạc9Thần Hi reo lên. “Cái gì? Hiện tại tình trạng của cô ấy nghiêm trọng không?” Anh hỏi, giọng cao thêm mấy phần. 



“Được, tôi qua đó ngay.” 




Chờ Lạc Thần Hi tắt máy, cô hỏi: “Bà chủ tịch xảy ra tai nạn là ngoài ý muốn ư?” Lạc Thần Hi vẫn im lặng, như không muốn bắt chuyện với cô. Thiên Nhã chu môi, không nói thì thôi, dù gì đây cũng không phải chuyện mà cô có thể quản. Trầm mặc một lúc, Lạc Thần Hi chợt hỏi: “Nếu con trai cô không nghe lời, cô có ghét nó không?” 



“Dĩ nhiên là không, nó không nghe lời vẫn là con tôi mà, hơn nữa bé cưng nhà tôi luôn rất tâm lý, chỉ là đôi khi hơi nghịch ngợm một chút.” Thiên Nhã đáp lại không hề suy nghĩ, giọng điệu đẩy cưng chiều. 



Anh lắng nghe nghiêm túc, nhưng chỉ im lặng. 



Thiên Nhã quay đầu nhìn sườn mặt anh, đôi mắt anh dường như đang hoài nghi. “Sao Chủ tịch lại hỏi như vậy? Lẽ nào...” Cô bỗng nhớ lại thái độ lạnh nhạt của Lạc Lăng khi nhắc đến mẹ tại vũ hội lần trước, tuy không nhìn thấy gương mặt bé nhỏ của cậu nhóc nhưng thái độ cậu đối với Hạ Vân Cẩm và thái độ Lạc Thần Hi đối với Hạ Vân Cẩm lại hờ hững như nhau, thậm chí còn có thêm vài phân căm thù. Cô từng nghe La Tiểu Bảo kể Hạ Vân Cẩm đối xử độc ác với Lạc Lăng, thậm chí còn đánh và ngược đãi cậu, cô cũng luôn đau lòng cho Lạc Lăng nhỏ tuổi, luôn có cảm giác thân thiết một cách kỳ lạ với cậu, nhưng lại e dè vì cậu là con trai của Hạ Vân Cẩm nên không dám liên lạc thường xuyên, sợ Hạ Vân Cẩm biết được sẽ trút giận vào Lạc Lăng, càng độc ác hơn với cậu. 



“Chắc bà chủ tịch đối xử với Lăng Lăng rất tốt?” Cô hỏi dò, đương nhiên thầm hi vọng anh nói phải, nếu anh nói không phải, cô sẽ đau lòng vì Lạc Lăng mất. 



“Bề ngoài cũng tạm.” Anh đáp. Thấy vẻ mặt sớm biết trước của Thiên Nhã, nhớ ra hình như Lạc Lăng rất thân thiết với La Tiểu Bảo - con trai của Thiên Nhã, anh lại im lặng không nói gì. 



Vũ hội lần đó, dường như Lạc Lăng đặc biệt có thiện cảm với Thiên Nhã, anh chưa bao giờ thấy nhóc con thân thiết với Hạ Vân Cẩm như vậy, nhưng lại làm nũng với Thiên Nhã trong lần đầu gặp mặt, nói cười vui vẻ. 



“Tôi đang nghĩ, nếu anh có thể quan tâm bà chủ tịch nhiều hơn chút, liệu cô ấy sẽ...” Tính cách của một người phụ nữ tốt hay không, có liên quan rất lớn đến người chồng, cô có thể hiểu được một người phụ nữ không có được sự quan tâm và yêu thương của chồng sẽ cay đắng nhường nào. 



“Có phải em đã quản quá nhiều rồi không?” Thấy cô lại trở về chủ đề cũ, sắc mặt vừa dịu đi của anh lại trầm xuống. Thiên Nhã thầm cắn đầu lưỡi, biết mình lại nói không đúng chỗ, chỉ có thể im lặng. 



Giờ cơm tối, nhóc con đòi ra ngoài ăn, Thiên Nhã đúng lúc đang có tâm sự nên không muốn nấu cơm, chỉ đành để con trai dẫn mình đến một quán ăn Hàn Quốc để ăn một bữa thật ngon