Cưng Chiều Cô Vợ Đanh Đá

Chương 137 : Tin đồn nam nữ

Ngày đăng: 13:14 30/04/20






“Người phụ nữ của Chủ tịch? Ha ha, thật nực cười, cô ta đã bị Chủ tịch vứt bỏ rồi mà? Nói không chừng ngày mai Phó Chủ tịch lại không ngó ngàng nữa, vậy có khác gì thứ phụ nữ bị rũ bỏ đâu?” 



Nghe vậy, các nhân viên nữ như được xả hận mà cười vang. Thiên Nhã ở trong nhà vệ sinh, thầm chửi rủa họ. 



Từ lúc nào mà cô đã lên trang nhất rồi? Trang nhất Trang nhất? Cô lên trang nhất rồi! Cô chấn động đến toát mồ hôi lạnh, dồn sức đẩy cửa ra. Nhóm đồng nghiệp nữ kia đang bàn tán vui vẻ đột nhiên phát hiện nhân vật chính mà họ nhắc đến vốn đã ngồi bên trong nghe hết, nụ cười cứng đờ trên các khuôn mặt được trát phấn, mỗi người một biểu cảm2khác nhau. Thiên Nhã nào thèm để ý gương mặt họ kinh ngạc thế nào, vừa lao ra khỏi nhà vệ sinh cô liền lên mạng tìm kiếm bài báo ngày hôm nay. 



Ảnh của cô nằm chễm chệ trên trang nhất của tờ báo giải trí thành phố A! Đó là những bức ảnh hôm qua cô cùng Lạc Thần Dương ngồi ăn kem với nhau, có bức anh ta vươn tay lau hộ có vết kem trên môi, có bức cô cầm khăn giấy giúp anh ta lau miệng, cũng có bức hai người hôn môi! 



Trời ơi! Đây là hiểu lầm, hoàn toàn là hiểu lầm! 



Trong văn phòng của Phó Chủ tịch, Thiên Nhã đập mạnh tờ báo trước mặt Lạc Thần Dương. “Anh xem! Đều tại anh! Anh nói xem nên làm sao bây giờ!” 



Lạc Thần Dương cầm tờ báo lên7liếc một cái, dường như chẳng bất ngờ gì, cười đáp: “Em xem, hai chúng ta nồng thắm biết bao.” 



Thiên Nhã tức đến nỗi muốn cầm văn kiện đập anh ta một trận: “Nói cái gì vậy! Anh nghĩ cách xem nên giải thích thể nào đi chứ!” 



Lạc Thần Dương tỏ ra khó hiểu: “Giải thích? Giải thích cái gì?” 



Thiên Nhã tức giận nói: “Giải thích rõ ràng cho cả thế giới biết, mối quan hệ của chúng ta.” 


Anh bực dọc phầy tay: “Ra ngoài.” Thiên Nhã không định từ bỏ, muốn tiếp tục hỏi thì Trình Viễn Sơn tới. Thiên Nhã bưng tách cà phê lên, đang muốn ra ngoài nhưng bị Trình Viễn Sơn gọi lại. “Bạn tiệc tối nay của Chủ tịch Lạc không phải cô La chứ?” Ông ta nâng tách cà phê lên, uống một ngụm rồi hỏi. Lạc Thần Hi nhìn Thiên Nhã đang đứng bên cạnh. Cô đang không hiểu tại sao Trình Viễn Sơn lại hỏi vậy, trước ánh nhìn của Lạc Thần Hi, cô cúi đầu trốn tránh. 



Lạc Thần Hi cười đáp: “Chủ tịch Trình đang đùa sao? Cô ấy chẳng qua chỉ là một trợ lý.” 



Thiên Nhã như bị đâm vào tim, đau âm ỉ. 



Trình Viễn Sơn bật cười: “Chủ tịch Lạc nói vậy là không đúng rồi, trong lòng tôi, cô La tuyệt đối không chỉ là một trợ lý.” Lạc Thần Hi nhướng mày, dường như có chút hứng thú: “Vậy sao?” Trình Viễn Sơn nhìn Thiên Nhã, nói: “Nếu như Chủ tịch Lạc không để ý, tối nay tôi xin được mời cô La làm bạn nhảy của tôi.” 



Lạc Thần Hi lại thoáng nhìn Thiên Nhã, khóe môi cong lên, nở một nụ cười mang ý tứ sâu xa: “Tôi đương nhiên không để ý.” 



“Không biết bạn trai cô La có để ý không?” Trình Viễn Sơn nhìn Thiên Nhã, ánh mắt đầy ám muội. 



Thiên Nhã ngây người, bạn trai cô? Ý ông ta là Lạc Thần Dương? Trình Viễn Sơn lập tức như nhớ ra điều gì, hỏi: “Không biết bạn trai cô La rốt cuộc là Phó Chủ tịch Lạc, hay là Chủ tịch Kha vậy?” 



Thiên Nhã bị thái độ mập mờ cùng câu hỏi này làm cho nóng mặt, có chút không biết nên chống đỡ câu hỏi của ông ta như thế nào. Trình Viễn Sơn thấy dáng vẻ khó xử của cô, cười hài lòng, nói: “Lẽ nào cô La vẫn chưa xác định rõ sao? Dạo gần đây tin đồn của cô với Phó Chủ tịch Lạc đang rất xôn xao đấy.” Thiên Nhã ngại ngùng cười: “À, đều là tin đồn thôi.” “Vậy cô La coi như đã đồng ý rồi?” 



Thiên Nhã nhìn Lạc Thần Hi, anh đang nghịch chiếc nhẫn của mình, trên mỗi còn đậm ý cười. 



Hừ, anh không nói cho tôi biết, tôi tự đi hỏi: “Chủ tịch Trình đã mời tôi, tôi đương nhiên đồng ý rồi.” 



Lạc Thần Hi ngước mắt nhìn cô, khẽ nhíu mày. Thiên Nhã nhìn anh bằng ánh mắt đắc ý, hừ, tôi không nhất định phải dựa vào anh