Cưng Chiều Em Nhất

Chương 60 :

Ngày đăng: 15:48 18/04/20


Edit: Thanh Hưng



Sở dĩ yêu cầu cô tắm rửa trước cũng không có ý tứ gì khác, chỉ hi vọng là tắm nước nóng có thể làm cho cô bình tĩnh một (lqd) chút, không cần bởi vì tin tức kế tiếp anh muốn nói mà nổi trận lôi đình làm ra chuyện gì mất lý trí.



Có lẽ là bởi vì anh nghiêm túc, Hề Hi từ từ thu lại nụ cười: "Có phải xảy ra chuyện gì rồi hay không? Ba em......"



"Không, không phải chú Hề," Hạng Việt vội vàng mở miệng, thật ra thì anh vẫn có chút chần chừ, nhưng chuyện này không nói cho cô thì nguy hiểm hơn, Hề Duy chính là ví dụ thực tế tàn khốc. Đây đã không phải đơn giản là tiểu đả tiểu nháo, mà là phạm tội. Bất kể có oan uổng người tốt hay không, vì thực tế Hề Duy thiếu chút nữa bỏ mạng trước mặt chỉ có thể giết lầm 1000.



"Buổi sáng ở bệnh viện, đại ca anh Mục Thanh gọi điện thoại tới đây," nói tới chỗ này anh hơi dừng lại, châm chước tìm từ, "Nghe, Hề Hi, thật ra thì lời anh muốn nói kế tiếp có chút không căn cứ, là chuyện Vệ tiên sinh tra được từ một số con đường không muốn người biết, nó có thể không phải sự thật, cho nên sau khi em nghe xong, trước tiên không nên kích động được không?"



"Anh muốn nói lần này anh em gặp chuyện không may thật ra là do mẹ kế của em □□ phải không?" Thấy bộ mặt Hạng Việt kinh ngạc, đó cũng không phải là biểu tình kinh ngạc vì ý nghĩ kì dị của cô. Hề Hi cũng không bởi vì đoán đúng mà đắc chí, cô chợt đứng lên: "Thật sự là bà ta?! Thật sự là bà ta?!" Cô liên tục hỏi hai lần cũng không nhận được phản bác của Hạng Việt, Hề Hi bất động trong nháy mắt, có thể là mấy giây, cũng có khả năng là một phút, đầu óc của cô trống rỗng.



Nhưng rất nhanh, cô đã bình tĩnh lại, chân chuyển một cái trở về phòng ngủ, mở tủ treo quần áo, trực tiếp cởi áo choàng tắm trên người xuống, lấy quần áo của mình ra bắt đầu mặc, cũng không cố kỵ Hạng Việt tồn tại.



Trong lòng cô có một ngọn lửa, nóng đến mức từ ngực lan rộng ra toàn thân làm cô gần như đều muốn bùng cháy lên!



Cho dù không hỏi, Hạng Việt cũng biết lúc này cô chuẩn bị làm cái gì. Anh tiến lên đè vai của cô lại, Hề Hi muốn tránh ra nhưng vì chênh lệch chiều cao và thể chất mà sau mấy phút đồng hồ cô không thể không dừng lại giãy giụa lộn xộn lung tung.



"Buông ra." Cô nói, giọng nói coi như là tỉnh táo.
"Em muốn đi bệnh viện thăm anh trai em."



Anh nói được: "Thay quần áo trước đi." Lúc cô xuống giường thay quần áo thì lại hỏi: "Không hỏi anh ba em nói với anh những gì à?"



"Dù sao cũng sẽ không hướng về người ngoài như anh," Hề Hi cũng không quay đầu lại nói, Hạng Việt thấy buồn cười, cảm thấy gần đây miệng bạn gái càng ngày càng sắc bén, bất đắc dĩ nói, "Cuối tuần là ngày chúng ta đính hôn, ý chú Hề là anh và cha mẹ thương lượng xem có thể đổi thời gian hay không, anh nói với chú ấy Hề Duy ít nhất phải ở bệnh viện một tháng mới có thể ngồi máy bay trở về nước," lúc cô nhóc quay đầu lại nhìn sang thì vội vàng bổ sung, "Dĩ nhiên, anh không đề nghị làm như vậy, bay đường dài vô cùng không tốt cho thân thể, tốt nhất Hề Duy vẫn là khôi phục hoàn toàn sau mới trở về nước là thích hợp nhất." Sau đó còn nói: "Trễ chút thời gian nữa coi như là chênh lệch giờ giấc, anh sẽ gọi điện thoại cho ba mẹ, nói chuyện Hề Duy bị thương nằm viện nói cho bọn họ biết, chắc chắn bọn họ sẽ hiểu."



Nào chỉ là hiểu, Hạng Việt đánh giá sai tính cách mạnh mẽ vang dội của mẹ ruột anh, bên này mới vừa cúp điện thoại, hôm sau Cát Phương Hoa đã theo bạn già cùng đi Luân Đôn, lúc gọi điện thoại cho con trai tới sân bay đón người thì cũng đã xuống máy bay rồi. Hạng Việt mượn xe của Uy Nhĩ Tốn tiên sinh đi tới sân bay thấy cha mẹ thật là vừa bất đắc dĩ lại có chút kiêu ngạo.



Hề Hi nhìn thấy Cát Phương Hoa và Hạng Quốc Khải thì giống như nhìn thấy người thân, nhào tới trong ngực Cát Phương Hoa khóc lóc. Cát Phương Hoa đau lòng dụ dỗ tâm can bảo bối, còn nói: "Không có việc gì, không có việc gì, đừng khóc, đừng khóc, ba con phải xử lý chuyện trong nước không đi được, mẹ Cát là một người rảnh rỗi, giỏi nhất nấu canh, khẳng định sẽ chăm sóc tốt cho Hề Duy."



Hạng Quốc Khải ở một bên cũng khuyên: "Hề Duy đây là đại nạn không chết tất có hậu phúc, chúng ta nhìn về phía trước đừng xem phía sau, ngày tháng sau này còn dài."



Chủ yếu là đột nhiên nhìn thấy trưởng bối cho nên Hề Hi mới không khống chế được, khóc một trận cũng đã tốt lắm. Lau sạch (die.nda,nl;equ:ydo,n) sẽ nước mắt, vừa kéo Cát Phương Hoa vừa kéo Hạng Quốc Khải, giống như một nhà ba người, Hạng Việt chạy ở phía sau im lặng, cố làm vẻ khổ sở nói: "Con là nhặt được, ba mẹ, cô nhóc này mới phải là con ruột hai người đúng không?"



Cát Phương Hoa hì hì vui lên, quay đầu lại liếc anh một cái, vỗ vỗ tay nhỏ bé của Hề Hi nói: "Con bé chính là con gái ruột của ta."



Hề Hi cũng phối hợp hơi hất cằm, tựa như thiên nga kiêu ngạo. Trong mắt Hạng Việt lóe lên nụ cười, trước kia cảm thấy cô quá gấu, gần đây lại ước gì cô có thể ngày ngày đều gấu.