Cung Đấu Không Bằng Nuôi Cún
Chương 10 : Bồi thường
Ngày đăng: 13:55 19/04/20
Bệnh tình Hoàng đế có chuyển biến tốt, thời gian xử lý triều chính ngày một tăng thêm, nhưng vẫn không tuyên triệu bất cứ phi tần nào thị tẩm, chỉ cách một hai ngày gọi Lương phi đi Ngự thư phòng tùy giá. Trên triều đình, phân lượng Thẩm thái sư cũng càng ngày càng nặng, gần như có xu thế ngang bằng với Lý tướng.
Người sáng suốt đều nhìn ra, họ Thẩm chuẩn bị một bước lên trời, trong Chung túy cung của Lương phi cả ngày đông như trẩy hội, nghênh đón đưa đi, không hề quạnh quẽ như trước kia.
Trong Bích tiêu cung, Mạnh Tang Du một tay ôm A Bảo, một tay cầm cuốn du ký, lười biếng nằm nghiêng trên giường nhỏ đọc. Ánh nắng mặt trời dịu hòa nghiêng nghiêng luồn qua cửa sổ để ngỏ, phủ lên trên cơ thể một người một cún, viền chung quanh họ một lớp màu vàng mong manh, hình ảnh ấm áp không nói nên lời.
Chú chó con bé bằng một bàn tay híp hai mắt lại, lẳng lặng nằm sấp trong lòng cô gái, cùng cô chia xẻ cuộc sống non sông hùng vĩ, phong cảnh dân tộc trong du ký, tâm trạng an bình trước nay chưa từng có. Thời khắc này, hắn đã quên đi hoàn cảnh bản thân, cũng đã quên đi trách nhiệm của mình, chỉ chuyên chú hưởng thụ không khí yên lành hạnh phúc này.
“Nương nương, người đọc ở đâu thì A Bảo cũng đọc ở đó, người lật trang A Bảo cũng quay đầu theo, giống như nó biết chữ vậy, thật thần kỳ!” Ngân Thúy bê một ấm trà cùng khay bánh ngọt vào, buồn cười nói.
Chu Vũ Đế đờ người, sợ sự dị thường trên bản thân khiến Đức phi hoài nghi. Nếu Đức phi coi hắn là yêu ma quỷ quái, hắn hoàn toàn có thể tưởng tượng được kết cục gì sẽ đến.
“A Bảo của ta đương nhiên là thông minh nhất, bây giờ chỉ đọc sách với ta, sau này ta còn muốn dạy em ấy viết chữ vẽ tranh, ca hát khiêu vũ, làm đề số học.” Đức phi ôm lấy A Bảo hôn mạnh một cái, vô cùng đắc ý tuyên bố.
Cô không biết, yêu chiều vô hạn, tin cậy mù quáng của bản thân đã khắc sâu trong tim Chu Vũ Đế đến mức nào. Cái đuôi lông xù của hắn không thể khống chế mà bắt đầu phe phẩy.
“Những việc này một con chó có thể học được sao ạ?” Ngân Thúy ngạc nhiên.
“Đương nhiên có thể.” Đức phi bóp bóp cái đuôi bé xinh của A Bảo, chắc chắn nói.
Tính ra nàng cũng rất tinh mắt! Ngoại trừ ca hát khiêu vũ, cái gì trẫm không làm được? Chu Vũ Đế dùng răng nanh cà cà ngón tay Đức phi, kiêu ngạo nghĩ.
Chu Vũ Đế đang dậm bông sơn trà bình bịch kia cứng ngắc, cơ hồ không thể tin nổi cái người ngây thơ ấu trĩ mắc cười kia chính là mình. Chẳng lẽ làm chó lâu, tư duy cùng hành động cũng sẽ bị đồng hóa?
Mạnh Tang Du đặt bút vẽ xuống, cười hì hì ôm A Bảo lên bàn, chỉ vào một tờ bạch quyên (lụa trắng) hỏi, “A Bảo, em nhìn xem có giống em không?”
Trên tấm bạch quyên là một chú chó con mặc quần áo da hổ, bên tai cài một bông sơn trà, một cái chân đang cào cào, biểu cảm rất khổ não. Tuy rằng chỉ có vài nét bút đơn giản, nhưng hình ảnh một chú chó con thông minh lanh lợi đã hiện trên giấy, trông rất sống động.
A Bảo này nhìn cũng xoàng xĩnh, không thể so với giống Tây Thi và Kinh Ba, nhưng sao Đức phi lại yêu thích như vậy? Chu Vũ Đế cay đắng nghĩ thầm.
Thấy A Bảo cúi đầu cẩn thận xem chân dung bản thân mình, Mạnh Tang Du nhếch môi cười, cầm lấy bút lông sói viết tên cùng tuổi A Bảo xuống bạch quyên, sau đó nắm bàn chân A Bảo, thấm một chút mực đóng dấu, sau đó ấn một dấu chân chó như dấu hoa mai ở phần đề chữ.
“Nào, A Bảo cũng ký cái tên, sau này chị còn giúp A Bảo vẽ tranh, ghi nhớ từng khoảnh khắc A Bảo trưởng thành, giữ lại rồi tương lai lấy ra xem nhé.” Lau sạch mực đóng dấu, Mạnh Tang Du ôm cái nắm bông nho nhỏ, trong giọng nói tràn đầy yêu chiều cùng chờ mong.
Nàng đang cho rằng A Bảo là con của mình sao? Bởi vì trẫm không có cách nào cho nàng một đứa con nối dõi? Chu Vũ Đế đột nhiên hiểu ra, cơn ngạt thở trong lồng ngực mãnh liệt hơn so với bất cứ thời điểm nào lúc trước.
Từ sau ngày vẽ bức tranh đó, A Bảo càng thêm ngoan ngoãn, càng thêm yên lặng, cho dù Đức phi ‘lăn qua lăn lại’ giày vò chơi đùa như thế nào hắn đều mặc kệ, cũng không chạy loạn chung quanh, chỉ vì hắn biết, Đức phi bị giam lỏng là vì mình, nếu hắn xuất hiện ở nơi nào ngoài Bích tiêu cung, nhất định sẽ trở thành cái cớ để kẻ có tâm cố ý công kích Đức phi.
Gắng gượng áp chế nôn nóng trong lòng, Chu Vũ Đế nhẫn nại cân nhắc sách lược ra cung vẹn toàn mà không liên lụy Đức phi. Bất tri bất giác, hắn đã sinh ra ý thức bảo vệ Đức phi rồi.
Như Mạnh Tang Du tiên đoán, Thẩm thái sư cùng Lương phi đã bước chân trên con đường lạm quyền cùng sủng phi không lối ra. Bọn họ trắng trợn độc bá quyền lực trên triều đình và hậu cung, từng chút một chạm đến giới hạn của Chu Vũ Đế, lần lượt hao mòn cảm tình Chu Vũ Đế có được trước đây. Vốn chỉ là một hạt mầm hoài nghi, trong nửa tháng ngắn ngủi đã trở thành đại thụ che trời.