Cung Đấu Không Bằng Nuôi Cún

Chương 12 : Nói ra (2)

Ngày đăng: 13:55 19/04/20


Xác định được hôn sự Mạnh Viêm Châu xong, Mạnh Tang Du bắt đầu hỏi tình hình gần đây của cha. Chu Vũ Đế lập tức áp chế cơn xáo động trong lòng, vểnh tai nghe trộm.



“Cha con ổn lắm, cả ngày đặt tiểu tử Hàn Xương Bình kia lên thớt giày vò, rất vui vẻ là đằng khác! Nghe nói trước một trận vừa bãi bỏ chức vụ Hữu tướng quân của Hàn tiểu tử, điều xuống dưới làm một quan canh gác nho nhỏ.” Nhắc đến Mạnh Trường Hùng, biểu cảm trên mặt Mạnh phu nhân dịu dàng khôn xiết.



Chu Vũ Đế âm thầm nhíu mày, đối với hành động của Mạnh Trường Hùng thật bất mãn. Hàn Xương Bình là tâm phúc của hắn, là người tốt nhất để thay thế Mạnh Trường Hùng đảm đương chức vụ Kiến uy Đại tướng quân trong tương lai. Mạnh Trường Hùng tự mình bãi chức Hữu tướng quân của hắn, có thể thấy được là bài trừ dị kỷ, có lòng gây rối!



“Hàn Xương Bình là tâm phúc của Hoàng thượng, Hoàng thượng đưa anh ta tới bên cạnh cha để học hỏi rèn luyện, mà chủ yếu cũng để thay thế cha. Cha đã biết rõ như vậy còn hành anh ta như thế, không khỏi khiến Hoàng thượng có ý nghi kị. Mẹ à, mẹ viết một lá thư, dặn cha đừng liều lĩnh quá.” Mạnh Tang Du ấn ấn thái dương, trong nhà, nhân vật thứ hai khiến cô đau đầu chính là ông Mạnh lúc nào cũng cứ cố chấp.



“Ngày hôm trước cha con có gởi thơ về nhà, nói ông ấy đều có tính toán riêng, con đừng lo lắng. Sư phụ của Hàn Xương Bình kia là thiên tài quân sự Bình Phụ Tử tiên sinh, nhất định có bản lãnh, nhưng tuổi trẻ còn cần mài giũa. Chưa gì Hoàng thượng đã cho hắn nhậm chức Hữu tướng quân, rất nhiều người trong quân không phục, cha con cách chức, đẩy cậu chàng xuống làm quan trạm gác, thứ nhất là vì quân binh phục nể, thứ hai là để tôi luyện nhiều hơn. Chỉ khi anh chàng này dựa vào bản lãnh thật sự của mình từng bước một trèo lên, sau này mới có thể ngồi vững vị trí Kiến uy Đại tướng quân. Nhớ năm xưa cha con cũng từng bắt đầu từ hàm Đội trưởng làm nên đấy thôi. Phòng ngự biên cương liên quan đến căn cốt Đại Chu, liên quan tới vô số sinh tử con dân đất nước, cha con tuyệt đối không làm qua loa cho xong. Nếu như Hàn Xương Bình kia quả thật có thể đảm đương tốt trọng trách, lần này hồi triều, cha con lập tức cho một chỗ vọt lên.” Tiếng Mạnh phu nhân bất đắc dĩ vô cùng.



Nghe Mạnh phu nhân giải thích xong, sắc mặt Chu Vũ Đế lúc hồng lúc lại trắng, dường như bị người ta quăng một cái tát nảy lửa, tẽn tò muốn chết. Cái sự nghi ngờ phòng bị của hắn quả thực buồn cười không để đâu cho hết! Nếu là trước đây, người nhà họ Mạnh thể hiện lòng trung thành một vạn lần hắn đều không tin tưởng, nhưng bây giờ hắn không thể không tin. Ai có thể nghĩ được Hoàng đế sẽ bám vào thân thể một con chó? Ai sẽ diễn trò trước mặt một con chó? Lời Mạnh phu nhân không chừa cho hắn bất cứ đường sống chất vấn nào.



Mạnh Tang Du vỗ vỗ mu bàn tay Mạnh phu nhân, dịu dàng trấn an, “Bây giờ chiến tranh biên cương loạn lạc, cho dù Hoàng thượng hiềm nghi cha cũng không dễ dàng động người, con cũng không lo lắng, chỉ cần cha biết bản thân mình đang làm gì là tốt rồi. Chờ cha từ bỏ chức vụ, mẹ cùng cha cứ học theo Thẩm thái sư, rời xa kinh thành, du ngoạn non sông đất nước đi. Ngày sau phủ Quốc công của chúng ta chỉ có một mình anh trai không nên thân ra hồn chèo chống, nói vậy Hoàng thượng cũng lại không kiêng dè họ Mạnh nữa.”



Đầu Chu Vũ Đế chui thật sâu vào khuỷu tay Mạnh Tang Du. Xấu hổ, xấu hổ khủng khiếp.
Thấy nhóm cung nhân còn cách một khoảng xa, Mạnh phu nhân do dự một lát, giữ chặt tay con gái, nhỏ giọng nói, “Con ơi, chờ cha con từ bỏ chức vụ, nộp lại quân quyền, con đi xin Hoàng thượng, xin ngài cho con một đứa trẻ, đợi đến già còn có cái mà dựa vào!”



“Vị trí cùng gia thế của con còn đó, có con rồi chắc chắn sẽ trở thành cái gai trong mắt cái đinh trong thịt của Lương phi và Lý quý phi, Hoàng thượng cũng không săn sóc nó nhiều hơn bao nhiêu, rồi sinh ra lại bị người ta mưu hại, thà rằng không sinh.” Mạnh Tang Du hơi mím môi, thần sắc hờ hững.



Chu Vũ Đế dùng hai chân trước ôm lấy đầu, hận không thể đào một cái động mà chui vào trong. Sự lạnh lẽo trong giọng nói của Đức phi đâm vào lòng hắn từng nhát một.



“Con gái, sao mệnh con lại khổ như vậy…” Tiếng Mạnh phu nhân nghẹn ngào, khóe mắt lại bắt đầu ửng đỏ.



“Được rồi, mẹ đừng khổ sở thay con nữa, con không có con thì còn có A Bảo đây. Em ấy thông minh như vậy, không khác gì con trẻ cả. Con cẩn thận chăm sóc em ấy, ít nhất em có thể làm bạn với con mười mấy hai mươi năm. Có A Bảo, con đã thấy đủ!” Mạnh Tang Du dịu dàng vỗ vỗ cái mông lộ ra ngoài của A Bảo, sau đó kéo chú ra, nắm lấy chân trước của chú vẫy vẫy với Mạnh phu nhân, nghịch ngợm nói, “Nào, A Bảo, mau nói hẹn gặp lại với bà ngoại đi!”



Chu Vũ Đế lúng túng muốn chết, nhưng để Đức phi vui vẻ, hắn vẫn thức thời ‘gâu gâu’ hai tiếng.



“Rất ngoan!” Mạnh phu nhân bị con gái cùng thú cưng của con chọc cho bật cười, vỗ vỗ đầu A Bảo, cẩn thận từng bước rời khỏi Bích tiêu cung.