Cung Đấu Không Bằng Nuôi Cún
Chương 21 : Thị tẩm (3)
Ngày đăng: 13:55 19/04/20
Hoàng đế giả nhúng ngòi bút vào mực, cổ tay nhẹ nhàng nâng lên, dừng vài giây trên mặt giấy Tuyên Thành trắng như tuyết mới hạ xuống nét bút đầu tiên. Nét mực đậm trên giấy kéo dài, rồi chuyển ngang, năm chữ to theo kiểu chữ Hành “A Bảo Bích tiêu cung” hiện ra trên giấy, quả thực là giống hệt bút tích của Chu Vũ Đế.
(Kiểu chữ Hành: 行书 – hành thư, một kiểu viết chữ Hán gần giống chữ thảo.)
Buông bút, thấy mình hoàn thành, hoàng đế giả thở ra một hơi, nhẹ đến mức hầu như không thể nhận thấy. Y bắt chước chữ viết của Hoàng thượng suốt ba tháng ròng, mỗi ngày phải chép lại mấy vạn lần, đủ để có thể lấy giả làm thật, đến cả Lương phi cùng Thẩm thái sư đều không nhận ra, huống chi là cô Đức phi không thạo thư pháp này? Xem ra y đã trót lọt qua ải.
Nghĩ đến đây, y để bút xuống, nhân lúc Đức phi cầm tờ giấy Tuyên Thành ngắm nghía liền nhìn Thường Hỉ bằng một ánh mắt hình dấu hỏi.
Thường Hỉ khẽ gật đầu, ý bảo rất ổn.
Động tác của hai người kia tự cho là không để dấu vết, ‘thiên y vô phùng’ (áo trời không vết rách, ý bảo rất kín kẽ, không có sai sót), nhưng thực ra Mạnh Tang Du đang cầm tờ giấy chăm chú thưởng thức lại quét nhẹ một ánh mắt thoáng qua động tác và biểu cảm của họ. Hai người trao đổi ánh nhìn, chắc chắn cô không thể không nhận thấy.
Ý nghĩ mơ hồ trong đầu càng thêm rõ rệt, Mạnh Tang Du nhíu này, xem xét kỹ lưỡng năm chữ trong tay, một lúc lâu sau vẫn không cất tiếng.
Trong điện cực kỳ yên tĩnh, bầu không khí dần dần trở nên nhạy cảm. Như thể có gì bóp nghiến lồng ngực, y cầm lòng không đặng rốt cuộc cũng phải mở miệng: “Ái phi cảm thấy trẫm viết năm chữ này không đẹp sao?”
Thường Hỉ lặng lẽ ngẩng đầu, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm gương mặt của Đức phi.
“Đâu, chỉ là hoàng thượng viết đẹp quá, thần thiếp xem đến ngây người!” Mạnh Tang Du buông tờ giấy Tuyên Thành xuống, tươi cười đầy nịnh nọt.
“Vậy sao? Đẹp chỗ nào? Ái phi nói trẫm nghe xem.” Hoàng đế giả nhíu mày truy hỏi.
“Cái này thần thiếp cũng không thể nói rõ đẹp chỗ nào, nhưng chỉ là cảm thấy rất đẹp thôi! Hoàng thượng, ngài quả thật là tài trí hơn người!” Nét tươi cười càng thêm nịnh nọt, càng lúc càng tâng bốc rõ ràng hơn, Mạnh Tang Du nhập vai rất tốt hình tượng một cô gái ngu ngốc, không hiểu văn chương, tâm cơ đơn thuần.
Thấy chủ tử mặt tĩnh như nước, không nói một lời, tựa như gặp việc gì khó khăn tày trời, Bích Thủy và Phùng ma ma đều cảm thấy hơi căng thẳng. Đúng lúc này, Ngân Thúy vẻ mặt như đưa đám tiến vào, trong tay ôm A Bảo đang kêu rên ư ử, có vẻ vô cùng yếu ớt.
“Thế này là thế nào?” Mạnh Tang Du lập tức hoàn hồn, ôm lấy A Bảo đang thoi thóp, chỉ vào một vết máu trên mõm chú, kinh hoảng hỏi. Chỉ mới nửa canh giờ trôi qua, tại sao đã hộc máu?
“Bẩm nương nương, không biết tại sao từ khi rời khỏi người A Bảo cứ sủa liên tục không ngừng, hệt như nổi cơn điên vậy. Nô tì sợ nó làm ồn đến người và Hoàng thượng, liền ôm nó đến phòng tít hướng đông, không ngờ nó càng sủa to hơn, đến mức cổ họng chảy máu vẫn không chịu ngừng. Nô tì muốn dỗ còn bị nó cắn một miếng!” Ngân Thúy giơ cổ tay lên, một dấu răng dính máu còn nổi bật trên đó.
Chu Vũ Đế không kêu, chỉ phát ra âm thanh hừ hừ mỏng manh từ mũi, dùng chân bám chặt lấy cánh tay của Mạnh Tang Du không chịu rời. Có trời mới biết, từ khi rời khỏi Tang Du, hắn sợ hãi thế nào, tuyệt vọng thế nào, tựa như bị người ta dùng một tảng đá nặng ngàn cân đè nát, nhịp tim cùng hơi thở đều ngừng lại, chỉ muốn kêu thật to, gọi Tang Du đến cứu hắn ra khỏi sự thống khổ như kề cận cái chết kia.
Sự thích thú và động lòng trong mắt thứ đồ giả đó hắn tuyệt đối không nhìn nhầm. Nếu kẻ kia cướp Tang Du bên cạnh hắn đi, hắn sẽ mất hết tất cả, ngay cả hy vọng sống cũng không còn! Tang Du là trụ cột tinh thần giúp hắn đi tiếp, là màu sắc duy nhất trong thế giới chỉ độc trắng đen của hắn, là tất thảy những thứ hắn có được bây giờ! Hắn không thể mất đi Tang Du! Chết cũng không thể!
Hốc mắt bỗng nhiên dâng lên chất lỏng âm ấm, Chu Vũ Đế vội vàng dụi mõm vào lòng Tang Du, hít sâu mùi hương khiến bản thân vô cùng an tâm vào mũi.
“A Bảo ngoan, đừng khóc! Chị ở đây! Chị sẽ luôn luôn ở bên cạnh em, đừng sợ!” Mạnh Tang Du cọ cọ dưới hàm chú, thấy con ngươi nhập nhòa nước mắt, trong lòng đau xót, vội nói với Ngân Thúy, “Từ khi bị thương tới nay em ấy luôn cạnh ta như hình với bóng, mỗi khi rời khỏi ra sẽ nhớ lại lúc gặp nạn, dễ hoảng sợ. Em mau đến Thái y viện gọi Ôn thái y đến xem thử.”
Ngân Thúy vội vàng vâng mệnh, hấp tấp rời đi. Mạnh Tang Du giờ cũng không còn lòng dạ nào mà so sánh chữ viết, ôm A Bảo ngồi xuống giường, vừa xoa vừa hôn, khó khăn lắm mới dỗ được A Bảo đang run rẩy trong lòng cô chịu chui ra. A Bảo ăng ẳng kêu, dùng bàn chân nho nhỏ ôm lấy cổ cô, liếm môi cô liên hồi, động tác vội vàng trước giờ chưa từng có.
Phía bên kia, Hoàng đế giả đã cùng Thường Hỉ đi thật xa, Thường Hỉ bỗng nhíu mày, dừng bước, thấp giọng nói, “Ơ, ta nhớ tín kỳ của Đức phi không phải là hôm nay, phải là cuối tháng mới đúng! Tức là còn mười bảy mười tám ngày nữa!”
“Công công, có phải là nàng ta đã nhìn ra được điều gì không?” Sắc mặt của Hoàng đế giả đầy căng thẳng.
“Bằng đầu óc của nó chẳng thấy được gì đâu. Nhưng cũng nên tìm một thái y khám cho chắc chắn.” Thường Hỉ trầm ngâm, vừa phái một tiểu thái giám đến Thái y viện gọi Lâm Y Chính mà Lương phi thường dùng đến, vừa dẫn Hoàng đế giả trở về Càn Thanh Cung phục mệnh (báo cáo lại sau khi chấp hành lệnh).