Cung Đấu Không Bằng Nuôi Cún
Chương 4 : Chân tướng
Ngày đăng: 13:55 19/04/20
Đức phi đi rồi, Chu Vũ Đế thử mấy lần chuồn êm, nhưng vấn đề là cung nữ được giao nhiệm vụ canh giữ hắn rất có trách nhiệm, mấy lần chỉ đi chưa được vài bước đã bị bế trở về, nửa phần cơ hội cũng không có. Thử hơn mười lần, thân thể của một con chó con đã chịu không nổi, Chu Vũ Đế không còn lựa chọn nào khác, đành bỏ qua lần này.
Cọ hai cái chân trước, hắn nhẫn nại ngồi ở cửa chờ Đức phi trở về. Có Đức phi ở đây, những bất an lo lắng trong lòng hắn giảm bớt rất nhiều. Tình cảm ỷ lại như thế, ngay từ lần đầu tiên gặp đã khảm tận đáy lòng hắn, ngay cả chính bản thân hắn cũng không phát hiện ra.
Giờ Tỵ canh ba, Mạnh Tang Du mang theo cung nhân chậm rãi đi tới. Vừa thấy bóng cô xa xa, tròng mắt đen láy của Chu Vũ Đế bừng sáng, kìm lòng chẳng đặng bước tới hai bước, cái đuôi lông xù sau mông hết ngoắc phải lại ngoắc trái, biểu lộ tâm trạng phấn khích của hắn. Nhận thấy mình lại thất thố, Chu Vũ Đế đờ người, đứng nguyên tại chỗ, do dự không tiến tới.
Cùng lúc đó, Mạnh Tang Du cũng thấy được cái nắm nâu nâu bé xíu đứng ở cửa, cô vội đi nhanh hai bước, ôm cái nắm nho nhỏ kia vào lòng, trong giọng nói du dương tràn đầy vui mừng, “A Bảo đang chờ chị về sao? Rất ngoan!”
Chu Vũ Đế cảm giác trán mình đang bị cô gái kia hôn liên tiếp hai cái. Một Đức phi nồng nhiệt dâng trào như vậy hắn chưa từng gặp lần nào. Cô gái này giống như núi lửa, từng tầng từng lớp nham thạch nặng nề lạnh băng đã vây bọc trái tim nóng bỏng ấy lại, không dễ dàng để lộ ra ngoài. Ý thức được điều này, không biết vì sao, tim Chu Vũ Đế co rút từng đợt. Không đau đớn, nhưng có gì đó buồn bã nghẹn lại.
Mạnh Tang Du ôm A Bảo quay trở lại trong điện, thấy lần này A Bảo không giãy dụa, trong lòng nhảy nhót vui vẻ. Cô vuốt ve lưng A Bảo từng chút một, động tác vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng. Trong Cấm cung lạnh lẽo như băng đá này, chỉ có bé con trong lòng là thực sự thuộc về cô, không cần phải lo lắng về chuyện phản bội.
Chu Vũ Đế vừa cảnh báo bản thân chớ trầm mê, vừa híp mắt hưởng thụ âu yếm. Bản năng động vật quá mạnh mẽ, hắn khó có thể kháng cự.
Phùng ma ma pha một ấm trà mang vào, rót đầy cho chủ tử mình một tách, lo lắng trùng trùng mở miệng, “Từ khi tỉnh lại, Hoàng thượng đã tĩnh dưỡng được bảy tám ngày, nhưng sao vẫn còn chưa bắt tay quản lý chính sự, cũng không triệu kiến phi tần? Không phải thân thể đã xảy ra vấn đề lớn? Nếu như thế, Đại Chu chúng ta sẽ rối loạn mất!”
Vẫn còn đang bận rộn đấu tranh với bản năng, chỉ trong nháy mắt, Chu Vũ Đế đã tỉnh táo lại, vểnh tai lắng nghe hai người nói chuyện.
Mạnh Tang Du cầm tách trà đến bên môi, khẽ nhấp một ngụm nhỏ, không để ý nói, “Phương pháp trị nước của Hoàng thượng mưu trí tài tình, chỉ một thời gian ngắn, triều Chu này không đến nỗi phải loạn. Chúng ta không cần để tâm đến chuyện mất thời gian này, đến thời điểm tất sẽ hiểu.”
“Quan tâm tới Hoàng thượng sao có thể gọi là chuyện mất thời gian? Nương nương, bất kể thế nào người cũng nên gởi một phần điểm tâm cũng được.” Phùng ma ma hơi đau đầu, nhưng cũng chỉ có thể dùng ngữ khí ‘chỉ tiếc rèn sắt không thành thép’ (ví với việc yêu cầu nghiêm khắc đối với người khác, mong muốn họ được tốt hơn) mà khuyên nhủ, “Người xem, tần phi trong Cấm cung này, ai mà không phái người đi Càn Thanh Cung an ủi mỗi ngày, rồi dược liệu, cháo, hầu bao không ngừng dâng lên. Ngay cả Lý quý phi cũng quỳ bên ngoài Càn Thanh Cung cả buổi, nghe nói vài ngày nay còn chép mấy bản Kinh Phật cầu phúc cho Hoàng thượng. Nương nương, người tuyệt đối không thể thua kém người ta được!”
Bích Thủy cùng Ngân Thúy đã nghe mòn tai mấy câu vừa xúi giục vừa động viên chủ tử đi giành yêu giật thương này của Phùng ma ma, hai người liếc nhau, trên mặt đều lộ ra vẻ bất đắc dĩ. Tình cảnh của chủ tử, người có tầm nhìn hạn hẹp như Phùng ma ma không thể nhìn rõ được, nhưng lòng trung thành của bà với chủ tử là không thể nghi ngờ.
Mạnh Tang Du cúi đầu uống trà, ánh mắt vô cùng khó hiểu, lại bị Chu Vũ Đế ngồi trong lòng thấy rõ.
Bích Thủy vâng mệnh, mang A Bảo hãy còn đang giãy dụa đặt vào lòng chủ tử.
Phùng ma ma thấy chủ tử không muốn nói nhiều đến chuyện này, liền tức giận im miệng.
Rơi vào một vòng ôm quen thuộc, trong mũi ngập hương thơm thanh nhã dễ chịu của Đức phi, lớp lông trên lưng lại được chầm chậm ve vuốt, cảm giác tê tê dại dại, tâm trạng nôn nóng trong Chu Vũ Đế từ từ ổn định, có nhiều thời gian suy tính.
Nếu hắn bám vào trên người kẻ khác, vì phòng bị tìm hiểu sự tình, ngủ đông một khoảng thời gian ngắn để biết rõ tình huống hiện tại là điều hiển nhiên, bước tiếp theo là diệt trừ những người quen thuộc nhất với ‘vật chủ’, đảm bảo bản thân an toàn. Nhưng yêu quỷ trong Càn Thanh Cung lại không làm như thế, ngược lại, hắn ta triệu kiến cận thần cùng tần phi quen thuộc ‘vật chủ’ nhất, chẳng lẽ hắn ta không sợ lộ ra sơ hở hay sao? Thống lĩnh ám vệ Diêm Tuấn Vĩ, Tổng quản thái giám Thường Hỉ, Tuệ Như, mỗi một người trong bọn họ đều có khả năng phát hiện ra thân phận của tên ma quỷ đó!
(Về cái họ anh Tuấn Vĩ là chữ 闫. Đây là một cách viết giản thể của họ Diêm 閻, Diêm 閆. Hai chữ này có cùng nghĩa và nhiều người cho rằng nó có cùng nguồn gốc (tức 1 họ nhưng có 2 cách viết phồn thể). Ở Trung Quốc có anh ca sĩ tên Diêm Húc nên tớ cũng yên tâm ; ;)
Nhưng bọn họ lại không có hành động nào khác lạ, vậy chứng minh một điều, tất cả đều cam chịu, để tên yêu ma kia tự tung tự tác, hoặc sâu hơn là còn giúp đỡ yêu quỷ che giấu thân phận. Bằng không, một khi yêu ma bắt đầu xử lý chính sự cũng không thể cho gọi Tuệ Như đến Ngự thư phòng tùy giá. Học thức Tuệ Như không thua kém đấng nam nhi, đều có thể làm quan, quản lý công việc, xử lý chính vụ một chút cũng không đáng kể.
Chẳng lẽ bọn họ muốn giúp đỡ yêu ma mưu phản?! Ý tưởng này vừa nhảy ra trong óc liền bị Chu Vũ Đế phủ quyết. Thái sư cùng Tuệ Như tuyệt đối sẽ không phản bội mình, Thường Hỉ và Ám vệ lại càng không thể!
Càng nghĩ, Chu Vũ Đế đã tiếp cận được kết luận chân tướng vụ việc —— bản thân mình thật ra chưa tỉnh, Hoàng đế trong Càn Thanh Cung cũng chẳng phải ma quỷ, mà là Thái sư, Diêm Tuấn Vĩ cùng Thường Hỉ đã tìm một thế thân, mà Tuệ Như giúp đỡ thế thân này che giấu.
Nơi biên quan, tộc Man đang bày mưu tính kế xâm chiếm có quy mô, phiên vương các nơi rục rịch, bản thân hắn không thể tin cậy những người anh em thay mình quản lý triều chính. Trên triều đình có Lý tướng dã tâm bừng bừng, giữa hậu cung lại có mấy phi tần gia thế hiển hách không an phận, con mắt lúc nào cũng nhăm nhe vị trí Hoàng hậu cùng Thái tử.
(Thời Thanh, Phiên vương 藩王 chỉ các tướng lĩnh đã được phong tước trở thành lãnh chúa phong kiến và được quyền cai quản những vùng đất rộng lớn ở phía nam Trung Quốc.)
Tình hình loạn trong giặc ngoài như vậy, nếu tin tức bản thân mình hôn mê bất tỉnh truyền ra ngoài, chắc chắn Đại Chu sẽ lâm vào loạn lạc, ngôi vị Hoàng đế của mình cũng nhất định khó giữ được! Như vậy xem ra, tìm một thế thân tạm thay mặt mình là biện pháp tốt nhất. May mắn lần này đi Thiên Phật Sơn, hắn chỉ dẫn theo ám vệ, Thái sư cùng Thường Hỉ. Bằng không, chuyện hắn hôn mê không thể giấu được.
Những vấn đề then chốt đều đã nghĩ thông, Chu Vũ Đế thả lỏng người được một nửa, thở phào nhẹ nhõm mấy hơi liên tiếp. Sau đó hắn mới ý thức được một điều, cô gái đang ôm mình đây cũng đoán được phần nào chân tướng, bản thân hắn quả thật bị thương rất nặng! Nhưng đã đoán được thế rồi cô ta còn híp mắt phơi nắng, biểu cảm vô cùng hưởng thụ, có phải chẳng coi mình ra gì hay không?
Nghĩ đến đây, Chu Vũ Đế lại bắt đầu buồn bực.