Cung Đấu Không Bằng Nuôi Cún
Chương 42 : Thăm nhà (2)
Ngày đăng: 13:55 19/04/20
Vì sợ mẹ lo lắng, cũng vì sự an toàn của gia tộc, Mạnh Tang Du chỉ nói đến đây, không tiếp tục vạch trần những bí mật khác. Mạnh phu nhân không dám chậm trễ, lúc này viết một phong thơ phái người ra roi thúc ngựa đưa đến quân đội.
Vừa xong việc này, Văn di nương đã dẫn thứ nữ Mạnh Thụy Châu cầu kiến ở sảnh ngoài.
Văn di nương là cháu gái nhà mẹ của Mạnh lão phu nhân, được lão phu nhân vô cùng yêu thích. Lão phu nhân ép buộc Mạnh Trường Hùng nạp Văn di nương, không thể ngờ chỉ gần gũi trong một đêm đã khiến bà ta hoài thai, sinh ra thứ tử Mạnh Vũ Đạt, lại một lần thừa dịp Mạnh Trường Hùng say rượu, Văn di nương này thành công leo lên giường, mang thai lần hai, sinh ra thứ nữ Mạnh Thụy Châu, quả nhiên giống hệt máy đẻ, hiệu suất quả thực khiến người ta không nói nên lời! Cũng may Mạnh Trường Hùng cùng Lâm thị kiếm điệp tình thâm, không để người đàn bà này gần gũi, bằng không cũng chẳng biết có bao nhiêu thứ tử thứ nữ lại ra đời. Mấy năm trường bà ta ỷ chuyện có lão phu nhân làm chỗ dựa, không biết bao lần gây chuyện đối đầu với Lâm thị, thấy Mạnh Viêm Châu lại không nên thân, con trai mình có tài học, thế là đi xúi giục lão phu nhân đoạt đi vị thế tử của Mạnh Viêm Châu. May mắn lúc đó Mạnh Tang Du vào cung được sủng ái mới không để lão phu nhân làm việc hồ đồ. Năm kia lão phu nhân bạo bệnh qua đời, bà ta mới bớt ngạo ngược một chút.
Nghe hai người kia cầu kiến, Lâm thị chán ghét ra mặt, đang định phất tay bảo người đuổi đi, Mạnh Tang Du lại tà tà cười, hứng thú mở miệng, “Cho vào đi, để xem họ muốn làm gì.”
“Nô tài bái kiến nương nương.”
“Thụy Châu bái kiến nương nương.”
Cả hai mẹ con cung kính quỳ xuống thỉnh an Mạnh Tang Du.
“Đứng lên đi.” Mạnh Tang Du không đếm xỉa tới, búng bộ móng tay bằng vàng.
Không thấy biểu cảm, chỉ cần nghe âm thanh quyến rũ uyển chuyển, bên trong lại có phần uể oải lười biếng, Chu Vũ Đế chỉ biết hai mẹ con nhà này sắp gặp chuyện hay ho, trên mặt không khỏi lộ ra nụ cười trìu mến.
Diêm Tuấn Vĩ ngó Hoàng thượng, thấy hắn bỗng nhiên cười cực kỳ đã, thực sự cảm thấy cứ bực bội thế nào.
“Bà có chuyện gì?” Mạnh Tang Du lạnh nhạt mở miệng, đôi mắt phượng đen trắng rõ ràng nhìn nhìn thật kỹ Mạnh Thụy Châu ăn diện đình đám đứng phía sau Văn di nương. Năm nay Mạnh Thụy Châu mười bốn tuổi, dáng người di truyền từ ông Mạnh, rất cao, khuôn mặt trắng mịn dù không sở hữu dung mạo vô song như Mạnh Tang du nhưng lại có được vẻ tươi tắn thanh tú đủ khiến người khác thương tiếc, là loại hình đàn ông yêu thích nhất.
Hoàng đế giả còn không kịp hạ kiệu, thấy đám mặc đồ đen xuất hiện, trên mặt hoảng sợ, vừa chống cự vừa nhảy xuống né sau loan giá, chưa gì đã bị cách ly khỏi Thẩm Tuệ Như. Y vốn là ám vệ, võ công không thể coi đứng đầu nhưng tuyệt đối chẳng kém, mặc dù bị bao vây dồn ép vào hẻm cụt nhưng vẫn còn có thể gắng gượng một lúc.
Diêm Tuấn Vĩ cùng Chu Vũ Đế dưới sự bảo vệ trùng trùng của ám vệ nhanh chóng xuất hiện trong con hẻm, Diêm Tuấn Vĩ múa đại đao trong tay, nhanh như chớp tập kích thẳng đến Hoàng đế giả, chỉ qua vài chiêu thức sắc bén đã chém gãy kiếm trong tay Hoàng đế giả.
“Thống lĩnh?!” Nhận ra chiêu thức người vừa tới, trên mặt Hoàng đế giả hoàn toàn tuyệt vọng. Bắt lấy sơ hở y để lộ, Diêm Tuấn Vĩ vung sống đao đánh ngất y tại chỗ.
“Hoàng thượng mau thay quần áo, quân Thái hậu lập tức đến giúp chúng ta hoàn thành màn trình diễn này.” Diêm Tuấn Vĩ cấp tốc cởi long bào trên người Hoàng đế giả giúp Chu Vũ Đế mặc vào, sau đó dùng vải đen tóm Hoàng đế giả lại, giao cho hai ám vệ khác mang đi.
Chu Vũ Đế nhanh nhẹn khoác y bào, cùng lúc đó bên ngoài vang lên tiếng vó ngựa quân đội đột kích. Hắn biến sắc, không chút do dự nắm đầu đao Diêm Tuấn Vĩ cứa mạnh lên bả vai mình, máu tươi lập tức phun ra thấm đỏ nửa người, nhìn qua cực kỳ đáng sợ.
Đúng lúc này một đội binh sĩ dũng mãnh múa kiếm từ đầu hẻm xông vào, khôi giáp trên người khắc phù hiệu mẫu tộc Thái hậu. Diêm Tuấn Vĩ vun vút rút đao, ra vẻ kinh ngạc rên lên một tiếng “Thái hậu” xong lập tức bỏ lại Hoàng đế giả quát lớn, “Dừng tay, đều là người một nhà, ta có chuyện trọng yếu bẩm báo với Thái hậu!”
Ngay lúc đó thị vệ nhà họ Thẩm kịp thời đuổi tới, thừa dịp tướng sĩ Thái hậu không nghe rõ lời Diêm Tuấn Vĩ quát lên đã ra tay. Kẻ địch người đông thế mạnh, Diêm Tuấn Vĩ giả bộ không địch lại, mang theo thuộc hạ nhanh chóng rút lui. Thủ lĩnh thị vệ nhà họ Thẩm thấy Hoàng đế giả không chết, đối phương cũng không tìm được cơ hội tiếp xúc với Thái hậu, nhẹ nhàng thở ra một hơi, lập tức tiến lên đỡ Chu Vũ Đế đương hấp hối đưa đến loan giá cấp tốc hồi cung.
Phượng loan Thái hậu đứng ở cách đó khoảng hơn năm mươi thước, được binh sĩ trùng trùng bảo vệ, thấy Hoàng thượng được cứu trợ lập tức ra hiệu hồi cung. Thẩm Tuệ Như được Cấm long vệ vây quanh nằm trung tâm cũng không bị thương, Thái hậu phái hai đại cung nữ tới đỡ lên một chiếc xe ngựa, quay đầu về cung.
Thẩm thái sư bị thương tay phải, miệng vết thương sâu đến mức có thể thấy xương, có tàn phế hay không còn phải chờ thái y đến chẩn đoán. Người nhà họ Thẩm thương vong vô cùng nặng nề, Thẩm Hi Ngôn bị loạn đao chém chết tại chỗ, vài thứ tử thứ nữ khác không may mắn thoát được, chỉ còn con thơ hai tuổi của Thẩm Hi Ngôn không bế ra nghênh giá vì sợ gió thổi mà tránh khỏi một kiếp.
Vốn là lần thăm nhà long trọng vinh quang là vậy, đến cuối cùng lại biến thành thảm kịch máu chảy thành sông.