Cung Đấu Không Bằng Nuôi Cún
Chương 52 : Bên nhau (2)
Ngày đăng: 13:55 19/04/20
Đời này kiếp này Mạnh Tang Du lớn lên ở Đại Chu, tiếp nhận nền giáo dục quý nữ truyền thống, tất nhiên việc khâu một bộ quần áo, làm một túi tiền không phải nói chơi. Cô thuần thục xe chỉ luồn kim, chỉ trong thoáng chốc chiếc túi đã nhanh chóng định hình. Một khi đã tập trung việc gì đó người ta thường quên đi mọi thứ xung quanh, lại có tính biếng lười ăn sâu vào máu, bất tri bất giác, Mạnh Tang Du lại nghiêng nghiêng người qua tựa vào bờ vai vững rộng của hắn. Hắn lơ đãng để nàng dựa vào, chỉ một lòng xử lý công vụ trên bàn, không khí ấm áp hài hòa lững lờ quanh điện.
Sực nhớ đến vết thương trên vai của hắn, trái tim Mạnh Tang Du thót lên, lập tức dựng thẳng người dậy.
“Tang Du, nàng sao thế? Dựa không thoải mái sao?” Chu Vũ Đế bỏ tấu chương xuống nhìn về phía nàng, vươn một cánh tay kéo đầu nàng dựa trở lại. Hắn thích Tang Du dựa vào người cùng chia sẻ nhiệt độ cơ thể như vậy. Cả hai phù hợp đến thế, trời sinh nên ở bên nhau, bằng không hắn cũng chẳng gặp được Tang Du khi đang hóa thành A Bảo. Hắn hoàn toan tin tưởng đó là số mệnh trời cao sắp xếp, không thể kháng cự.
“Không nên, thiếp đè lên vết thương trên vai Hoàng thượng mất!” Hai tay Mạnh Tang Du chống lên ngực hắn, lòng bàn tay cảm nhận được phần cơ bắp tráng kiện, hơi ấm nóng rực.
“Vết thương ở bên cạnh, Tang Du cũng có lúc lơ mơ sao.” Cưng nựng nắn nắn cánh mũi nàng, Chu Vũ Đế cười khẽ, âm thanh gợi cảm thu hút đủ để khiến toàn bộ phụ nữ Đại Chu này mê muội.
Nhưng cũng không bao gồm Mạnh Tang Du đã quá hiểu bản tính người đàn ông này. Khẽ chọt chọt mấy cái trên lồng ngực hắn, đầu ngón tay với lớp móng màu xanh lục ửng lên màu hồng mê người, đôi mắt phượng khẽ nhướng, như giận dữ như không, cũng như cười như không, trộm đi hồn phách kẻ khác.
“Thần thiếp quan tâm quá nên loạn thôi ~” Cô khẽ mở hàm răng, âm cuối hơi kéo dài ra khiến trái tim hắn nhột nhạt khó chịu.
Tim Chu Vũ Đế nhảy lên một phát, tình cảm không thể khống chế bắt đầu cuộn xoáy trong đôi mắt tối sẫm. Tang Du đang mê hoặc trẫm sao? Hắn vừa nghĩ như vậy, thân thể đã đi trước đầu óc, bế xốc Tang Du ngồi trên đùi mình, cuốn lấy đôi môi mềm mại đầy đặn của nàng, dùng toàn lực đòi lấy ngọt ngào trong miệng nàng.
Nàng khẽ rên lên một tiếng, mềm yếu dựa vào ngực hắn, cánh tay ngọc bạch chủ động vòng qua cổ hắn siết khẽ, cái miệng nhỏ lại khẽ mở ra, lưỡi cũng đáp lại quấn quít càng khiến nụ hôn sâu thêm. Gã đàn ông trống trải cô đơn năm tháng rất dễ động tình, tính tự chủ không chịu nổi kích thích. Nghĩ đến Chu Vũ Đế lạnh lẽo trước kia hoàn toàn đối lập với cái thứ cứng ngắc ngẩng lên dưới mông mình, trong đôi mắt khép hờ của Mạnh Tang Du lóe lên ý cười châm chọc. Dịu dàng như vậy, chẳng qua là vì thân thể trong sạch của cô mà thôi.
“Trẫm nhớ trước kia trẫm đã dặn Quốc công nước Xiêm làm cho nàng một đôi giày thêu, sao không thấy nàng mang? Sau này nếu nàng thích một mẫu nào nữa trẫm sẽ gọi người làm cho nàng, được không?” Đặt đôi giày xuống bệ dưới long sàng, hắn lại quay sang mơn trớn đôi chân ngọc kia, cũng nhẹ nhàng kéo lớp vớ mỏng xuống, hôn lên lòng bàn chân mịn màng. Lúc còn là A Bảo, nàng thường xuyên trêu chọc hắn như thế này.
“Ha ha, Hoàng thượng, đừng!” Mấy sợi râu cứng mới mọc của hắn cọ vào gan bàn chân cô nhột nhạt, Mạnh Tang Du run run, muốn xoay người lăn lộn. Tên đàn ông chết tiệt, đừng có động kinh thường xuyên như vậy được không hả, bà đây sắp chịu không nổi rồi!
“A ~” Thấy gò má ửng hồng cùng mấy giọt nước vương nơi khóe mắt nàng, hoàn toàn khác xa diện mạo chân thật mới vừa rồi, như thể đã quay về những ngày thân mật khắng khít dạo trước, Chu Vũ Đế cũng theo đó mà cười to, ôm nàng chui vào trong giường, nhẹ nhàng mút lên đôi môi đáng yêu kia. Nụ hôn thật lâu thật dài, cũng thật thành kính, dùng toàn bộ nhẫn nại một người đàn ông có được. Lúc hắn buông ra, nhìn thoáng qua đôi mắt mơ màng của nàng lại sung sướng nở nụ cười.
Đối phó với Tang Du, dù không thể lồ lộ thẳng thắn nhưng cũng không thể quá kín kẽ.
“Hoàng thượng mau đi ngủ, thần thiếp chờ ngài ngủ xong rồi đi.” Thực sự chẳng còn cách nào khác với tên vua động kinh này, Mạnh Tang Du chọt chọt ngực hắn thúc giục.
“Được.” Chu Vũ Đế hôn lên trán nàng, xoay người áp nàng vào lòng mình trong tấm chăn ấm áp. Được nhiệt độ cơ thể cùng mùi hương quen thuộc xoa dịu, hô hấp hắn nhanh chóng ổn định.
Mạnh Tang Du nằm trong lòng hắn không nhúc nhích, yên lặng đếm đến mấy trăm, thấy hắn yên tĩnh, hô hấp đều và dài, hiển nhiên đã ngủ rất sâu. Đợi đến lúc này Mạnh Tang Du mới lặng lẽ đẩy cánh tay hắn lên, mặc áo khoác vào, rón rén rời đi.
Sau lưng nàng, hắn thốt nhiên mở hai mắt ra, đôi mắt tối sẫm sáng như sao trời, nơi nào còn có vẻ ngái ngủ mê man? Thấy nàng quay đầu đi không nhìn lại, hắn từ từ đóng mí mắt, biểu cảm không thể bình tĩnh được nữa, trong giấc mơ, đôi mày rậm nhíu chặt.