Cung Đấu Không Bằng Nuôi Cún
Chương 56 : Khắc tinh
Ngày đăng: 13:55 19/04/20
Âm thanh tách trà vỡ nát làm các vị phi tần giật nảy, nhưng càng khiến họ hoảng hồn hơn nữa là quyết định của Đức phi. Đến Thiên Phật Sơn cùng Thái hậu lễ Phật không khác gì xuất gia làm ni cô, cho dầu có thể tăng phân vị, nhưng bốn năm năm chẳng có cơ hội gặp mặt hoàng thượng, chỉ có thể chịu đựng đến lúc thái hậu hoăng thệ (chết, tiếng dùng cho hoàng tộc hoặc chư hầu) mới được trở về, lúc đó có ai nhớ rõ ngươi? Trong cung có còn chỗ đứng cho ngươi? Thêm nữa, hoàng thượng trăm công nghìn việc, nếu quên béng chuyện này, rất có khả năng để ngươi niệm kinh ở đó suốt đời! Tóm lại, bị biếm vào lãnh cung còn tốt chán so với theo Thái hậu đến Thiên Phật Sơn! Ít nhất, lãnh cung gần hoàng thượng hơn, còn có cơ hội được phục sủng.
Đức phi đây làm sao vậy? Đầu óc bị nước vào nên hư rồi? Các phi tần thầm nghĩ, không dám tin, nhưng lại không hẹn mà cùng cảm thấy may mắn. May là có Đức phi đưa đầu ra nhận, nếu không Thái hậu quả thực vừa ý mình, thì nguy to!
“Nàng có biết mình đang nói gì không?” Chu Vũ Đế xoay xoay đầu ngón tay đang run khẽ, mở miệng gằn từng tiếng. Tang Du tình nguyện xuất gia chứ không muốn ở bên mình! Giờ khắc này, tim hắn cơ hồ như bị dao cùn đâm chặt, đau đớn khôn xiết!
“Thần thiếp nguyện ý cùng Thái hậu đến Thiên Phật Sơn lễ Phật, xin hoàng thượng thành toàn cho lòng hiếu thuận của thần thiếp!” Mạnh Tang Du không chút do dự, lại dập đầu cầu khẩn.
Thái hậu vội vàng vẫy tay, bảo một cung nữ đến quét dọn mảnh sứ vỡ, tránh cho cô bị thương.
Chu Vũ Đế nhìn chằm chằm vẻ mặt kiên quyết của cô, hắn muốn bịt miệng cô lại, muốn đem cô nhốt vào lồng, muốn nổi điên vì giận dữ! Nhưng hắn hiểu quá rõ, hắn không có tư cách phẫn nộ. Kẻ đầu sỏ khiến Tang Du dù phải xuất gia cũng muốn rời khỏi hoàng cung, không ai khác ngoài hắn!
“Con ngoan, mau đứng lên! Con đã có lòng hiếu thuận thế này, ai gia cũng không thể từ chối. Con còn bệnh, bên ngoài lại băng dày tuyết lớn, ai gia thì buổi sớm giờ Dần (3 – 5 giờ sáng) đã bắt đầu tụng kinh, buổi trễ có khi giờ Hợi (9 – 11 giờ khuya) mới kết thúc, con nên chuyển đến ở cùng ai gia sẽ tiện hơn. Nếu những ngày này con quen được với cuộc sống tu hành kham khổ, ai gia liền dẫn con đi. Về chỗ hoàng thượng, ai gia sẽ phái người khác đến hầu hạ.” Thái hậu chăm chú quan sát biểu cảm của Đức phi, thấy cô hết sức chân thành, mắt lấp lánh sáng, không khỏi thở dài: Cô bé này thông minh hơn bà lúc còn trẻ nhiều, cũng không bị phồn hoa làm lóa mắt, rất tốt! Cô bé đã có tâm, bà sao có thể không thành toàn?
“Tạ ơn thái hậu!” Mạnh Tang Du mừng rỡ nói, nhân tiện ngồi vào bên cạnh Thái hậu, tránh xa tên vua động kinh kia ra.
“Mẫu hậu! Con không cần kẻ khác hầu hạ!” Chu Vũ Đế thốt nhiên quay lại nhìn Thái hậu, trong đôi ngươi thẫm tối đầy ứ nét sợ hãi cùng khổ sở.
Thường Hỉ thưa vâng, phái một thái giám đi truyền tin. Lý tài tử vốn là Lý quý phi. Tội trạng của Lý gia bị điều tra, mặc dù chưa đến mức xử tử, toàn tộc nhà họ Lý đều bị biếm làm thứ dân, lưu đày ba ngàn người; nhờ sinh được Nhị hoàng tử, Lý quý phi chỉ bị giáng vị, nhưng địa vị rất thấp, cuộc sống cũng không dễ chịu gì.
“Bãi giá, đến Bích tiêu cung.” Một chữ cũng đọc không vào, hắn đành đặt bút xuống, bước nhanh ra ngoài điện. Thường Hỉ rất nhanh nhạy, ngự liễn đã chuẩn bị sẵn, còn đặt vài lò sưởi giữ ấm. Chuyện gì của Đức phi nương nương, y biết hoàng thượng đều không nhẫn lâu được.
Bích tiêu cung đã gần ngay trước mắt, mày Chu Vũ Đế nhíu lại càng chặt, tâm trạng cũng bất ổn không yên. Hắn nên nói với Tang Du thế nào cho phải? Bảo rằng nàng là hoàng hậu tương lai của trẫm, nàng không thể bỏ trẫm mà đi? Hoặc là nói trẫm vừa ý với nàng, mời nàng ở lại hầu hạ trẫm? Tang Du vốn không tin đã không nói làm gì, thậm chí còn có thể liên tưởng đến mưu ma chước quỷ gì đó nữa, làm hắn vừa nghĩ đã không chịu nổi. Trong lòng Tang Du, hắn đã không còn một mẩu danh dự!
Nhưng cho dù có muôn vàn nộ khí, vô số oán giận, chỉ cần đối mặt với đôi mắt phượng trong veo của Tang Du, tâm hắn sẽ tự động dịu xuống, không thể phát cáu nổi. Tang Du quả là khắc tinh của hắn, kiềm chế hắn thực dễ dàng.
Cười khổ một tiếng, Chu Vũ Đế vén mành kiệu lên, trầm giọng ra lệnh, “Chuyển hướng, đến Từ Ninh cung.” Tang Du không tin cũng không sao, ngày đi tháng lại, cô sẽ cảm được tấm lòng hắn thôi.
“Dạ.” Thường Hỉ khom người vâng mệnh, hờ hững rút bàn chân đã đặt một nửa vào Bích tiêu cung trở về, nghĩ thầm: Chỉ có lúc đối mặt với Đức phi nương nương, hoàng thượng mới có thể phân vân không quyết như thế, nhất là hôm nay, đúng là giống như kiến bò chảo nóng! Nghĩ đến đó, y vân vê phất trần trong tay, biểu lộ niềm sám hối với tưởng tượng đại bất kính của bản thân.
Trước Từ Ninh cung, Lý tài tử đã quỳ trên tuyết rất lâu, đỉnh đầu cùng đôi vai bị tuyết phủ dày, mặt trắng bệch như giấy, nhưng lưng lại thẳng tắp, dáng vẻ kiên quyết dứt khoát vô cùng. Kim ma ma đứng ở hành lang nhìn ra, thần sắc lãnh đạm.
Thấy ngự liễn của hoàng thượng, bà lập tức cùng cung nhân tiến lên tiếp giá. Chu Vũ Đế phẩy tay cho mọi người đứng lên, lúc đi ngang qua Lý tài tử, nhìn cô một cái thật sâu, trong con ngươi chợt lóe sắc vừa lòng. Những người phụ nữ thông minh mới có tư cách sống sót được trong hoàng cung! Mong là Lý tài tử sẽ không để hắn thất vọng.