Cung Đấu Không Bằng Nuôi Cún

Chương 58 : Bình an

Ngày đăng: 13:55 19/04/20


Một hồi mõ vẳng ra từ đại điện tối tăm mịt mờ, bảng lảng khói sương. Âm thanh kia rơi từng tiếng từng tiếng, nặng nề rơi rớt, xui kẻ khác cảm thấy áp lực bội phần. Hắn còn chưa kịp hiểu tại sao mình lại đứng trong điện thờ mông mênh này đã bị một bóng lưng mong manh nơi tận cùng màn sương làm chú ý.



Hắn không thể kiểm soát bản thân, bước đến bóng lưng đang gõ mõ, tim bắt đầu đập dồn lên cổ, họng cũng mơ hồ khô nghẹn.



“Hoàng thượng, ngài đến rồi.” Bóng lưng cảm giác được có người tới gần, ngừng động tác, chậm rãi quay lại. Cô gái mặc áo tu hành màu lam, đội mũ tu, vẻ mặt lạnh nhạt xuất trần khiến hắn hoảng hốt.



“Tang Du? Nàng ăn mặc kiểu quái gì thế?” Thấy rõ khuôn mặt cô gái, hắn giật mình trợn trừng mắt, vội vã bước lên muốn kéo nàng vào lòng, nhưng bàn tay vươn đến chỉ chới với trong hư không. Bóng người trước mắt đã tan, chỉ còn một câu “A di đà phật” thực lâu vẫn còn ngân nga vang vọng, tựa như ma chú, khiến lòng hắn đau như nứt.



“Tang Du!” Chu Vũ Đế đột ngột từ trong mộng bừng tỉnh dậy, đưa tay vuốt, khắp mặt, đầu và cổ đầy mồ hôi lạnh, cơn đau trong ngực còn chưa hoàn toàn lui mất, cảm giác tuyệt vọng đến vỡ nát vẫn còn luẩn quẩn trong đầu.



“Hoàng thượng, ngài sao vậy” Thường Hỉ nghe thấy động tĩnh lập tức chạy vào tẩm điện, quỳ trước giường, lo lắng quan sát khuôn mặt tái nhợt của hắn. Y nghe hoàng thượng gọi tên Đức phi nương nương, không biết giấc mộng thế nào, lại làm đường đường một vị đế vương kinh hãi đến vậy.



“Lấy nước cho trẫm.” Lấy lại bình tĩnh, Chu Vũ Đế khàn khàn mở miệng. Biết rõ tình cảnh trong mộng không thể xảy ra, nhưng bây giờ hắn vẫn hết sức hối hận, không nên thỏa hiệp với mẫu hậu để Tang Du giúp bà tụng kinh. Lỡ như Tang Du bị bà ảnh hưởng, nổi lòng rời xa thế tục, muốn tứ đại giai không, lục căn thanh tịnh thì mình nên làm gì bây giờ? Không! Hắn tuyệt không cho phép!



(Tứ đại giai không là chữ lấy trong kinh Kim-cương: “Vô nhân tướng, Vô ngã tướng, Vô chúng sinh tướng, Vô thọ giả tướng, tứ đại giai không”. Nghĩa là không có hình tượng của người, của ta, của chúng sinh, không có cái gì lâu dài cả. Bốn cái đó đều là hư ảo.



Lục căn thanh tịnh: Kinh Phật gọi Nhãn, Nhĩ, Tị, Thiệt, Thân, Ý là lục căn (sáu cội rễ trong chân thân). Lục căn lại gắn với lục trần (sáu bợn nhơ) là: sắc, thanh, hương, vị, xúc, pháp. Diệt hết lục căn và lục trần thì thanh tịnh.)



“Hoàng thượng, uống nước ạ.” Thường Hỉ rót một chén nước ấm đưa tới bàn tay hắn đang nắm chặt thành quyền, khớp xương trắng bệch.



Chu Vũ Đế nhận lấy, uống một hơi cạn sạch, mới cảm thấy dễ chịu một chút.




“Ngài nói thật chứ? Đúng là không có chuyện gì?” Tóm lấy vạt áo người đàn ông, cô lặp lại câu hỏi, giọng nói ẩn một chút run rẩy.



“Thật.” Cúi nhìn bàn tay “đại nghịch bất đạo” của cô, nét cười của hắn càng sâu. Hấp tấp như vậy mới đúng là Tang Du mà hắn quen thuộc.



“Thật tốt quá, thật là quá tốt…” Mạnh Tang Du buông hắn ra, nghịch nghịch tóc mình, muốn cười to, khuôn mặt nhỏ nhắn lại nhăn nhíu như sắp khóc, ngực đầy ắp niềm hạnh phúc sung sướng như sắp bùng nổ! Đôi bàn chân đỏ son nhảy tưng tưng trên mặt đất như muốn trút hết ra vui sướng trong lòng cùng cả kiềm nén bao ngày này.



Hai tay vòng trước ngực, nụ cười trên mặt Chu Vũ Đế càng đậm, tình cảm cùng yêu chiều trong mắt đã dày đến mức không thể che khuất. Cô gái này mỗi khi vui vẻ quá mức sẽ nghịch tóc mình, sau đó nhảy tưng tưng trên đất, tiếp đó…Tiếp đó sẽ ôm lấy A Bảo hôn liên tục. Dáng vẻ như người điên, nhưng hắn lại cảm thấy thực đáng yêu, thoải mái như vậy, ngắm trăm lần chẳng chán.



Chu Vũ Đế đang đắm chìm trong hồi ức tươi đẹp, ai ngờ cô gái lại đột ngột nhào tới, ôm cổ hắn, không ngừng hôn vào môi hắn, mỉm cười nói không dứt, “Cám ơn Hoàng thượng, cám ơn Hoàng thượng, thần thiếp biết ơn lắm lắm!” Vui đến phát điên rồi!



“Ha ha ~” tiếng cười sung sướng đến vô bờ của đàn ông vang lên trong điện, ôm lấy cô gái, để đôi bàn chân trần của cô dẫm lên long ủng của mình. Tuy trong điện có đốt địa long, cô sẽ không thấy lạnh, nhưng hắn thích loại cảm giác vợ chồng quấn quýt, khăng khít thân mật này. Híp mắt hưởng thụ cái hôn nhiệt tình của nàng, hắn cũng vui lây.



Thực lòng yêu một người, vui vẻ bi thương cùng hưởng, cảm giác này thực màu nhiệm, khiến trái tim vốn đã mềm của hắn trở thành một vũng nước xuân.



Thái hậu choàng một tấm áo khoác đứng cạnh cửa, lẳng lặng nhìn đôi trẻ trong điện, vẻ bình thản thường ngày bị thay thế bởi một nụ cười rất nhẹ.



“Xem ra Mạnh Quốc công đã tìm thấy rồi, đi thôi.” Bà phất tay, vẫy cung nhân trong điện lui ra, lại như nhớ tới điều gì, nhìn Kim ma ma ra lệnh: “Đã không còn sớm, ngươi xem lúc nào thích hợp thì vào nhắc nhở Hoàng thượng, bảo người mau chóng hồi cung, chỗ này của ai gia không phải là nơi Hoàng thượng có thể ngủ lại.”



Kim ma ma nhỏ giọng vâng, thấy trong mắt Thái hậu chợt lóe lên một tia bỡn cợt rồi lập tức biến mất, thực thông cảm với tình cảnh Hoàng thượng đang ôm ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực mà cũng không thể gần gũi. Gọi Đức phi đến Từ Ninh cung, Thái hậu nhất định là cố ý!