Cung Đấu Không Bằng Nuôi Cún

Chương 78 : Động dục

Ngày đăng: 13:55 19/04/20


Xử lý chính vụ xong, Chu Vũ Đế nghe nói Tang Du đang ở trong Ngự hoa viên ngắm cảnh, lập tức đi tìm, trong đầu bay lên hình ảnh mình tựa vào ghế quý phi ôm Tang Du vào lòng, cùng ngắm cảnh xuân tươi đẹp.



Thấy một đám người quỳ bên ngoài Bồng lai các, hắn nhăn mặt, trong nháy mắt, hứng thú giảm hơn phân nửa.



“Đứng dậy đi.” Chu Vũ Đế tự đỡ Tang Du đứng lên, hắn nắm lấy tay nàng, lạnh nhạt mở miệng.



Ngu Nhã An thản nhiên mỉm cười, không hề có cảm giác gì gọi là kinh ngạc vui mừng khi diện kiến thánh nhan. Được Thái hậu nâng đỡ, có thể đặt chân vào vị trí đứng đầu trong tứ phi vốn thuộc về Hoàng quý phi trước đây, tất nhiên đầu óc cùng phong thái đều hơn hẳn người thường. Tình cảm của Hoàng thượng dành cho Hoàng quý phi, nói yêu như trân bảo còn chưa đủ, phải là yêu như tính mạng mới đúng. Chỉ cần có Hoàng quý phi ở đây, trong mắt ngài không thể chứa đựng được bất kỳ ai nữa.



Khóe mắt liếc nhìn vị đích tỷ đang kích động đến mức mặt ửng đỏ, Ngu Nhã An cúi đầu giấu đi nụ cười mỉa mai trên môi.



“Đang làm gì?” Ôm Tang Du ngồi xuống, Chu Vũ Đế giúp nàng vén những sợi tóc mai rối vì gió xuân, ngữ khí yêu thương chiều chuộng, khiến tất cả tú nữ vừa nghe xong vừa ghen vừa hận, lại càng thêm mơ tưởng đoạt được sủng ái của Đế vương. Hơn ai hết, Mạnh Thụy Châu cùng Ngu Nhã Ca là kẻ khát vọng nhất, hai đôi ngươi mắt đỏ lên vì ghen ghét.



“Đang làm thơ.” Mạnh Tang Du chỉ chỉ một xấp thơ đặt trên bàn.



“Nàng? Làm thơ?” Chu Vũ Đế nhíu mày, trong giọng nói trầm trầm đầy ý cười. Tang Du học cái gì cũng nhanh, chỉ có mỗi việc làm thơ là không hề có thiên phú. Hắn dạy nàng vài tháng trời, bây giờ cả ‘Thanh luật’ cũng chưa nắm được.



Nhớ tới mấy bài thơ lộn xộn lung tung của nàng, Chu Vũ Đế nhịn không được bật cười. Thật sự là…Thật sự là rất đáng yêu!



Hiểu nhầm nụ cười chiều chuộng của Đế vương thành cười nhạo, ánh mắt Ngu Nhã Ca lóe lên, nàng ta bước tới, dịu dàng nói, “Khởi bẩm Hoàng thượng, chúng dân nữ đã làm xong thơ, đang chờ nương nương chọn ra khôi thủ. Dân nữ ngưỡng mộ tài hoa của nương nương đã lâu, không biết có được vinh hạnh mở mang kiến thức hay chăng?” Ngu Nhã Ca có lòng tin, chỉ cần mình lên tiếng, nhất định Hoàng thượng sẽ chú ý đến mình, giống như bất kỳ ai trước đây, vì mình mà mê đắm.



Người ngoài đều biết Tang Du không giỏi chữ nghĩa, tại sao còn có chuyện ‘ngưỡng mộ đã lâu’? Nhất định nàng ta muốn làm khó dễ Tang Du! Chẳng qua chỉ là một thứ dân mà cũng dám khiêu khích Hoàng quý phi, lòng dạ có phải quá sâu hay không? Ánh mắt Chu Vũ Đế trầm xuống, nhìn thẳng vào khuôn mặt xinh đẹp vô song kia, biểu cảm không hề biến hóa. Tang Du là vầng sáng duy nhất trong mắt hắn, những nữ nhân khác chỉ mãi là cái vỏ rỗng tuếch mà thôi.



“Trẫm nghĩ ngươi còn chưa có được vinh hạnh kia.” Hắn trầm giọng lên tiếng, không hề khách khí trả lời.


“Chịu nỗi nhục này, dân nữ còn mặt mũi nào sống được nữa? Xin Hoàng thượng lấy lại công bằng cho dân nữ.” Ngu Nhã Ca nghẹn ngào mở miệng, liên tục dập đầu, bộ dáng bất khuất kiên cường.



Chỉ là một chuyện con cỏn, làm gì đến mức không sống được? Trong lòng Mạnh Tang Du đã cảm thấy chán nản, trầm giọng hỏi, “Chỉ là một con chó con thì lấy đi trong sạch của ngươi bằng cách nào? Ngươi muốn gì? Muốn bản cung tứ hôn ngươi cùng Nhị Bảo hay không?”



Chu Vũ Đế nhíu nhíu mày, sau đó lại cười ha hả. Tứ hôn cùng Nhị Bảo? Đúng là chỉ có Tang Du mới nghĩ ra mấy ý tưởng kỳ quái này!



Mọi người ở đây, cả cung nữ cùng thái giám đứng hầu đều nhịn không được bật cười.



Mặt Ngu Nhã Ca trắng bệnh, sau rồi tím ngắt, không thể phản ứng gì trước câu hỏi của Hoàng quý phi. Thấy nàng ta trở thành trò cười, Ngu Nhã An cúi đầu, khóe miệng nhếch lên. Ai không biết Mạnh Tang Du khó đối phó, chỉ dựa vào một cái miệng cũng có thể độc chết người ta, ấy vậy mà mi còn muốn chui đầu vào rọ? Nếu như là mình thì đã yên phận thủ thường, nhún nhường cho yên chuyện, dựa vào sự bồi thường của Hoàng quý phi mà đi lên. Quả nhiên không đầu óc không dung mạo là một kiểu tai họa!



“Sao? Nghĩ kỹ chưa? Muốn bản cung tứ hôn cho ngươi hay không?” Mạnh Tang Du cầm tách trà, uống một ngụm nhỏ.



Ngu Nhã Ca lắc mạnh đầu, vẻ mặt thống khổ nhìn về phía Chu Vũ Đế. Chu Vũ Đế lại cầm tách trà của Tang Du vừa uống xong, chạm vào dấu son môi nàng trên miệng tách thưởng trà, biểu cảm thỏa mãn.



Ngu Nhã Ca tuyệt vọng, quỳ rạp trên mặt đất khóc lóc nức nở.



“Cũng chỉ vì một con vật không hiểu chuyện mà cũng ồn ào thành như vậy làm gì! Người bình thường chỉ cười cho qua chuyện, còn ngươi lại muốn chuyện bé xé ra to! Khóc làm gì, già mồm!” Mạnh Tang Du chịu không nổi tiếng rền rĩ nhức đầu kia, tránh khỏi vòng tay của Chu Vũ Đế, phất tay áo rời đi, quên luôn cả việc hành lễ cáo từ. Đi ra Bồng lai các cô mới sực nhớ tới Mạnh Thụy Châu mới dặn Bích Thủy gọi đi theo. Dù sao cũng là con gái nhà họ Mạnh, cô nhất định phải nâng đỡ một hai, khỏi bị người khác gài bẫy. Sao cô không biết Ngu Nhã Ca có mưu đồ gì? Chẳng qua chỉ là thuận nước đẩy thuyền mà thôi, người như Ngu Nhã Ca quả thực không giữ được.



Tính tình càng lúc càng nóng! Chu Vũ Đế lắc đầu cười, vội vàng đứng lên đuổi theo. Khi đi qua Ngu Nhã Ca còn đang quỳ rạp trên mặt đất, hắn trầm giọng nói, “Nếu như ngươi cảm thấy mình không giữ được trong sạch, thì lập tức ra khỏi cung đi.” Dứt lời, hắn lại nhanh chóng rời đi.



Ngu Nhã Ca quên cả khóc, thốt nhiên ngẩng đầu nhìn lên, lần này là tuyệt vọng không còn đường cứu.



Không ngờ đã có thể tiễn chân mầm họa này nhanh như vậy. Để lại thẻ bài mà không tham gia điện tuyển, lại bị Hoàng thượng lấy lý do không trong sạch mà đuổi ra khỏi cung, thanh danh của Ngu Nhã Ca cố gắng dựng lên bao nhiêu năm đã hoàn toàn sụp đổ, sau này còn có thể gả cho hạng người gì? Ngu Nhã An lắc đầu, vẻ mặt không vui, nhưng khóe miệng lại không thể kềm được mà nhếch lên.