Cung Đấu Không Bằng Nuôi Cún

Chương 8 : Thất vọng

Ngày đăng: 13:55 19/04/20


Cảm giác xa lạ đột nhiên trào lên trong lồng ngực, A Bảo giật giật chân trước, muốn thoát khỏi cái ôm này.



Thẩm Tuệ Như âm thầm siết chặt năm ngón tay, tóm bàn chân giãy dụa của chú, móng tay trên ngón út lóe ra tia sáng bén ngọt, đâm mạnh vào hàm dưới A Bảo. Bởi vì góc độ nhìn, không ai thấy động tác im lìm này của cô ta.



Lớp da mềm của một con chó con bị cắt, máu đỏ tươi lập tức chảy xuống, nhưng bởi vì màu lông nâu đậm khó có thể thấy được. A Bảo kêu đau một tiếng, phản xạ cơ thể muốn cào Thẩm Tuệ Như một phen.



Thẩm Tuệ Như hét lên sợ hãi, ném A Bảo văng ra xa.



Tên Hoàng đế giả mạo cùng Mạnh Tang Du bật dậy, một người đỡ Thẩm Tuệ Như, một người chạy tới chỗ A Bảo nặng nề rơi xuống.



“Ái phi, sao rồi?” Hoàng đế giả nắm bả vai Thẩm Tuệ Như, trong giọng nói tràn đầy sốt ruột.



Mạnh Tang Du nhẹ nhàng ôm A Bảo vẫn còn choáng váng vì cú rơi vào trong lòng, nét phẫn nộ lần đầu tiên xuất hiện trên khuôn mặt vẫn hằng bình tĩnh. “Lương phi, cô sao lại làm thế?” Không để ý có Hoàng thượng ở đây, trong giọng nói của cô tràn đầy sự chất vấn. Tuy rằng phẩm cấp giống nhau, nhưng “đức” lại đứng đầu trong đức – hiền – thục – lương, địa vị của cô vẫn cao hơn Lương phi một nửa, có tư cách chất vấn đối phương.



Ánh mắt của nhóm cung phi ngồi xem diễn sáng bừng. Phong thái bức người mạnh mẽ này mới chính là Đức phi! Họ còn tưởng Đức phi đột ngột sửa tính!



“Hoàng thượng, con súc sinh này cào thiếp!” Không để mắt đến Mạnh Tang Du, Thẩm Tuệ Như ôm mu bàn tay phải, khóc lóc bi thảm lên án.



Hoàng đế giả cẩn thận nâng tay phải Thẩm Tuệ Như nhìn, thấy vết thương màu đỏ đậm bên trên, khuôn mặt tuấn tú hơn người chợt giận dữ.




Không ai nhận thấy được ánh mắt hừng hực dị thường của A Bảo, Mạnh Tang Du tiếp lời, “Không màng danh lợi, say mê núi sông, đây chẳng qua chỉ là thủ đoạn lấy lùi làm tiến của Thái sư mà thôi. Năm đó nếu y không từ giã sự nghiệp khi đang trên đỉnh vinh quang, quyền thế họ Thẩm nhất định vượt qua mẫu tộc Hoàng hậu, một bước nhảy vọt trở thành danh gia vọng tộc đứng đầu Đại Chu. Nhưng mọi người xem, dòng họ nhà Hoàng hậu đã từng là danh gia vọng tộc đứng đầu Đại Chu, kết quả như thế nào? Còn không phải là ‘công cao cái chủ’ (nhiều công trạng lấn lướt người trên), bị Hoàng thượng nghi kị chèn ép, cho đến bây giờ vẫn chưa gượng dậy nổi? Từ lâu y đã liệu được tâm tư Hoàng thượng, dùng quyền lực đổi lấy sự tín nhiệm của Hoàng thượng, cũng trải cho họ Thẩm một con đường công danh. Nếu như anh trai của Lương phi không bị biến dạng, kỳ thi Hương năm nay sẽ có thể ra làm quan, vì bù đắp cho họ Thẩm, Hoàng thượng nhất định sẽ ban thưởng cho gã một tương lai rộng mở, chuyện họ Thẩm hưng thịnh chỉ là vấn đề sớm muộn. Nhưng đáng tiếc một điều, vận số gã thật sự không tốt, ngay thời khắc quan trọng lại gặp phải anh trai ta, còn bị đánh cho phá tướng, từ đó không còn đường làm quan. Thế hệ họ Thẩm thời này không có người tài, đường hưng thịnh của bọn họ cũng bị chặt đứt. Thẩm thái sư sao có thể chấp nhận kết quả như vậy, tất nhiên phải đích thân ra tay. Chẳng lẽ các ngươi không chú ý tới sao? Bắt đầu từ nửa năm trước, Thẩm thái sư không đi xa, luôn an cư tại kinh thành, lại thường xuyên tiến cung gặp mặt Hoàng thượng, gây dựng cảm tình, chính là lót đường để một lần nữa xuất đầu lộ diện. Cũng vì thế, Lương phi gạt bỏ khiêm tốn, liên tục chủ động. Hoàng tự (con nối ngôi của vua) cùng ‘thánh sủng’ chính là hy vọng xoay chuyển tình thế của họ Thẩm, họ phải đoạt lấy bằng được, hôm nay chỉ coi như mới bắt đầu thôi. Thù oán giữa hai nhà Mạnh, Thẩm quá sâu, bây giờ chúng ta nhất định phải cẩn thận, không thể đi nhầm nửa bước, tất cả hãy nhớ cho kỹ!”



Đám người Phùng ma ma rùng mình, vội vàng vâng mệnh.



Chu Vũ Đế há hốc miệng, biểu cảm khó nén khiếp sợ. Trong nửa năm này, quả thật Thái sư thường tiến cung cầu kiến, đàm luận triều chính với mình. Bắt đầu từ nửa năm trước, thái độ của Tuệ Như cũng khác thường hơn hẳn, đặc biệt quyến luyến quan tâm.



Bởi vì tin cậy Thái sư cùng tình cảm với Tuệ Như, hắn chưa bao giờ nghĩ nhiều sang chuyện khác, nhưng từng chữ từng lời của Mạnh Tang Du rất sắc bén, lại có lí có căn cứ, hắn muốn phản bác cũng không tìm được câu nói thích hợp nào. Chỉ cần vừa nghĩ đến lòng trung thành của Thái sư và tình yêu của Tuệ Như trộn lẫn trong ham muốn toan tính thiệt hơn này, hắn không thể thích ứng được. Quyết định muốn liên lạc với Tuệ Như cũng bắt đầu dao động.



Cơn đau đớn quặn thắt trong lồng ngực, Chu Vũ Đế không có chỗ trút giận, cắn một miếng lên ngón tay Mạnh Tang Du, dùng răng nanh nghiến thật mạnh. Cô gái này rất trí tuệ, rất uyên thâm! Hắn không muốn nghĩ nhiều, không muốn chấp nhận hiện thực, nhưng cô ấy cứ phá vỡ từng lớp từng tầng sự thật, rất đáng giận!



Khoan đã! Cô ấy có thể nhìn thấy rõ tình cảnh mẫu tộc Hoàng hậu, họ Lý, họ Thẩm, không thể nào không thấy rõ tình hình của họ Mạnh! Chẳng lẽ, chẳng lẽ, cái gì cô ấy cũng rõ ràng, chỉ là cho dù thông suốt cũng phải giả bộ hồ đồ sao?



Nghĩ tới khả năng này, phẫn nộ cùng hậm hực trong lòng Chu Vũ Đế tiêu tan tức thì, lại bị cơn chột dạ nặng nề thay thế.



Răng của chó con vẫn chưa mọc dài, khi cắn người cũng không gây quá nhiều đau đớn. Mạnh Tang Du còn nghĩ A Bảo đang muốn chơi đùa với mình, đầu ngón tay nhẹ nhàng cọ cọ hai lần trên lưỡi chú, yêu chiều trách mắng, “Nghịch ngợm!”



Trong chột dạ, Chu Vũ Đế phản xạ theo bản năng, muốn vẫy đuôi lấy lòng chủ nhân, mặc dù không tập trung lắm nhưng cũng có thể coi là được. Bất tri bất giác, hắn đã đặt một chân trên con đường ‘trung khuyển’ không lối về.