Cung Đấu Không Bằng Nuôi Cún

Chương 84 : Nôn nghén

Ngày đăng: 13:55 19/04/20


Mạnh quốc công xuất chinh, không thể tham dự hôn lễ của Mạnh Viêm Châu, tất cả đều do một tay Mạnh phu nhân lo liệu. Tuy Hoàng thượng đã chọn lựa rất nhiều thiếu nữ môn đăng hộ đối, nhưng Mạnh phu nhân vẫn vừa ý với trưởng nữ Phó Minh Châu của Lễ bộ thị lang Phó Quảng Đạt. Phủ Quốc công như mặt trời ban trưa, không cần thiết phải dùng hôn nhân để củng cố vị thế. Tuy xuất thân Phó Minh Châu hơi thấp, nhưng nhân phẩm cùng khả năng đều rất tuyệt vời, khiến Mạnh phu nhân rất vừa lòng.



Một tháng sau hôn lễ, rốt cuộc Mạnh phu nhân mới có thời gian, nhớ tới con gái đang có thai, nửa tháng sau sẽ được phong Hậu, bà vội vàng đưa con dâu tiến cung tạ ơn.



Mẹ chồng nàng dâu ngồi trong xe ngựa, mỗi người một suy nghĩ, không ai lên tiếng. Phó Minh Châu điểm nhã nhặn, khuôn mặt thanh tú hơi cúi xuống, biểu cảm như trầm tĩnh, nhưng chỉ có bàn tay cuộn lại trong ống tay áo mới để lộ sự lo lắng của nàng.



Người nhà họ Mạnh hoàn toàn không giống trong tưởng tượng của nàng. Tuy trượng phu có phần cẩu thả, tính tình cũng không được tốt, nhưng chỉ cần biết nói chuyện thì rất dễ đối phó, thậm chí còn có vài phần đáng yêu. Mẹ chồng cao quý độ lượng, bình dị gần gũi, vừa bước chân vào cửa nhà đã giao sự vụ cho nàng quản lý, không hề làm khó dễ. Nàng chưa gặp cha chồng bao giờ, nhưng nghe nói cũng là người hào sảng; về phần ba mẹ con Văn di nương đều bị cha chồng răn đe, căn bản không gây ra sóng gió gì.



Có thể nói, nàng tương đối hài lòng với cuộc sống trong phủ Quốc công, ngay cả đệ đệ cũng được cha chồng cất nhắc quan tâm, bái đại nho đương thời Phương Hiếu Trực làm môn sinh, trước và sau khi xuất giá như trên trời dưới đất, rất có cảm giác hãnh diện.



Chính vì cuộc sống hạnh phúc quá mong đợi mới khiến Phó Minh Châu không dám sơ xuất. Địa vị của Hoàng quý phi trong nhà họ Mạnh không cần nói cũng biết. Chỉ cần nghe phu quân cùng mẹ chồng nói đôi ba câu đã có thể nhìn thấu, trước khi xuất giá, Hoàng quý phi chính là trụ cột gia tộc, có đôi khi cha chồng cũng phải nghe theo người, hẳn nhiên năng lực cùng bản lĩnh vô cùng xuất sắc.



Nàng ít nhiều cũng từng được nghe qua những lời đồn liên quan đến Hoàng quý phi. Như chuyện gần đây về Ngu Nhã Ca bị trục xuất ra khỏi cung, đó là cô thiếu nữ xinh đẹp không gì sánh bằng, nhưng chỉ vì một chú chó con của Hoàng quý phi mà bị đuổi ra khỏi cung đình, biến thành trò cười trong kinh thành. Thậm chí Hoàng thượng vì Hoàng quý phi mà giải tán điện tuyển, ba ngàn mỹ nữ chỉ độc sủng một người, quả nhiên trước không có ai sau này cũng chẳng tìm thấy.



Gặp được nhân vật truyền kỳ như vậy, mặc dù trầm ổn như Phó Minh Châu cũng không khỏi e ngại, mồ hôi rịn đầy trong lòng bàn tay. Những mối sầu lo cân nặng trong óc nàng. Tính tình Hoàng quý phi như thế nào? Người có vừa lòng với mình hay không? Có phải ghét bỏ mình xuất thân quá thấp?



“Không nên lo lắng, trước đây Tang Du đã xin Hoàng thượng chỉ hôn giữa con và Viêm Châu, con bé rất thích con.” Trong lòng Mạnh phu nhân đang nghĩ đến những chuyện cần dặn dò con gái, một hồi lâu sau mới phát hiện con dâu lo âu, vội vàng cầm tay nàng an ủi.



“Con không sao ạ.” Phó Minh Châu mỉm cười, cố gắng bình tĩnh lại.




Phó Minh Châu lo lắng nhìn Hoàng thượng, chỉ lo ngài không vui. Nhưng Chu Vũ Đế lại nhẹ nhàng thở phào một hơi, cảm kích hỏi, “Phải rồi, Tang Du thích ăn cái gì? Chỉ cần nói để phu nhân mang vào.” Dứt lời, hắn yêu thương xoa xoa bả vai nàng.



Đôi mắt Mạnh Tang Du sáng lên, nghĩ nghĩ một lát rồi chờ mong mở miệng, “Mẫu thân, con muốn ăn bánh hấp với bánh cao lương hấp, muốn ăn cả măng chua, rồi rau trộn lá hương thung non, với hành nhúng tương nữa…” Cô đếm đếm đầu ngón tay, tất cả đều là những món ăn dân dã, quả nhiên trong cung không có được, mà cho dù có, ngự trù cũng không thể làm được hương vị như ở nhà.



Mạnh phu nhân cùng Phó Minh Châu càng nghe càng không yên, những món này không hợp quy củ để đặt lên bàn ăn, không biết Hoàng thượng cho phép mang vào cung hay không. Chưa nghĩ xong đã thấy Chu Vũ Đế cười khẽ, nắm lấy chóp mũi nàng, ngữ khí yêu chiều vô biên, “Thật sự là con mèo tham ăn! Nàng thích sao không nói sớm? Trẫm phái người tìm cho nàng!”



“Ta chỉ thích mẫu thân làm cho ta ăn, người khác làm không ngon bằng!” Mạnh Tang Du hất tay hắn ra, giọng nói không tự giác lộ ra vài phần ngây thơ. Nửa tháng nay được hắn nâng trong lòng bàn tay che chở, lớp phòng ngự trong cô đã biến mất không ít.



“Được rồi được rồi ~” Tim Chu Vũ Đế ngưa ngứa, nếu không phải Mạnh phu nhân vẫn còn ở đây, hắn hận không thể kéo nàng vào trong lòng yêu thương một phen. Hắn nhìn về phía Mạnh phu nhân, ngữ khí thận trọng, “Sau này có gì xin nhờ phu nhân. Một lát nữa mời phu nhân đến nội vụ nhận một tấm cung bài, không cần xin phép có thể tự do ra vào.”



Mạnh phu nhân cùng Phó minh châu vội vàng quỳ xuống tạ ơn. Lúc này Mạnh Tang Du mới vui vẻ, miễn cưỡng ăn thêm một chút.



Được Đại nội Tổng quản Thường Hỉ tự mình đưa ra tận cửa cung, Mạnh phu nhân cùng Phó Minh Châu lên xe ngựa, biểu cảm trên mặt còn có chút hoảng hốt.



Phó Minh Châu im lặng không nói, cân nhắc từng hành động của Hoàng thượng, sầu lo trong lòng dần tiêu tán. Trước khi gả vào nhà họ Mạnh, nàng vốn tưởng tất cả sủng ái Hoàng thượng dành cho Hoàng quý phi chỉ là diễn kịch che mắt thế gian, là vì ảnh hưởng của gia tộc, là để giăng bẫy họ. Nhà họ Mạnh tưởng chừng như mặt trời ban trưa, thật ra cũng nằm ở bờ vực nguy hiểm. Nhưng hiện giờ nàng không nghĩ như vậy. Hoàng thượng rõ ràng yêu thương Hoàng quý phi như vậy, chỉ cần sau khi trừ bỏ phiên vương, Mạnh quốc công chủ động trao trả lại quân quyền, gia tộc họ Mạnh còn giữ vững trăm năm vinh hoa.



Nghĩ đến đây, nàng âm thầm thở dài, trong lòng vô cùng hâm mộ Hoàng quý phi. Có lẽ, lần sau tiến cung, nàng nên lãnh giáo ‘thuật ngự phu’ (thuật dạy chồng) của Hoàng quý phi mới được.