Cung Đấu Không Bằng Nuôi Cún
Chương 88 : Ngoại truyện 3
Ngày đăng: 13:56 19/04/20
Gió thu se lạnh, tiếng nhạn trong trẻo, là thời điểm của mùa săn bắn mỗi năm. Các đại thần đã đến sớm hai ngày, dựng lều trại tại chân núi Lâm Uyển của Hoàng gia, chờ đợi Đế vương thánh giá.
Loan giá màu hoàng kim như bọc một lớp vải lấp lánh dưới ánh nắng ôn hòa của tiết thu, phát ra tia sáng lộng lẫy. Đại thần cùng các mệnh phụ phu nhân vội đứng hai bên đường, quỳ xuống cung nghênh.
Bây giờ Chu Vũ Đế đã ba mươi chín tuổi, khuôn mặt tuấn mỹ đã hằn dấu vết của năm tháng, nhưng khí chất khiến cho người ta sợ hãi lại tăng thêm sức hấp dẫn, đôi mắt ưng sâu thẳm khó dò, chỉ vừa nhìn thoáng da đầu đã run lên. Hắn nắm tay Hoàng hậu, hai người sóng bước xuống ngự giá, để chúng thần cùng mệnh phụ quỳ lạy.
Chín năm trôi qua, Mạnh Tang Du đã gần ba mươi, dung nhan không hề thay đổi, chỉ có đường nét trên khuôn mặt ngày càng mặn mà, dáng người càng thêm thướt tha.
Chu Vũ Đế phất tay áo cho tất cả đứng dậy, đang muốn lên tiếng để họ tự đi đã nghe thấy một âm thanh trong khiết của trẻ con vang lên từ đội ngũ phía sau, “Phụ hoàng nhìn này! Ý nhi đang cưỡi ngựa!”
Chúng thần ngẩng đầu nhìn, Cửu Hoàng tử Cổ Hoàn Tranh đang cưỡi ngựa đến, trong lòng ôm Thập Nhất Công chúa Cổ Đoan Ý, bên cạnh là Thập Hoàng tử Cổ Thần Duệ. Những Hoàng tử khác do sức khỏe yếu ớt, không thể tham gia hội săn bắn, các Công chúa khác đã lần lượt xuất giá.
Ba người đều là con của Mạnh Hoàng hậu. Cửu Hoàng tử năm nay mười hai tuổi, từ nhỏ đã được Hoàng thượng đích thân dạy dỗ, thủ đoạn, năng lực, tâm trí đều bất phàm, hai năm trước đã được sắc phong làm Thái tử.
Thập Hoàng tử hiện mười tuổi, hoàn toàn khác với huynh trưởng của mình, không hề thích việc nghiên cứu sách vở, nhưng lại có được dòng máu vinh quang của gia tộc nhà Hoàng hậu, là người luyện võ thiên bẩm, thần lực trời sinh cùng tích cách hoạt bát sáng sủa, khá giống cậu mình, được mệnh danh tiểu bá vương. Càng kỳ lạ là diện mạo của Thập Hoàng tử không giống Hoàng hậu cùng chẳng giống Hoàng thượng, mà tám chín phần giống Mạnh quốc công đang nhàn nhã những ngày lui về ‘ở ẩn’, khiến Mạnh quốc công yêu quý như báu vật, muốn bồi dưỡng thành chiến thần đời tiếp theo của Đại Chu.
Thập Nhất Công chúa năm tuổi, dáng dấp đáng yêu trắng trẻo, thông minh lanh lợi, từng nét trên khuôn mặt quả thực là một phiên bản thu nhỏ của Mạnh Tang Du, để Chu Vũ Đế yêu thương nâng niu như tròng mắt mình, hận không thể lúc nào cũng đặt trong túi, chiều chuộng từng chút một.
Thấy nữ nhi đang vẫy vẫy tay với mình lên tục, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, đáng yêu không nói nên lời, biểu cảm nghiêm túc của Chu Vũ Đế cũng không gắng gượng được, dịu dàng mỉm cười.
Cổ Thần Duệ xuống ngựa trước, hành lễ với Phụ hoàng Mẫu hậu, nhưng Cổ Hoàn Tranh cưỡi kỵ mã đến trước loan giá vẫn còn chưa có ý hành lễ, khiến chúng thần trố mắt nhìn.
Nụ cười trên mặt Mạnh Tang Du nhạt xuống, thấp giọng nhắc nhở, “Tranh nhi còn không mau bước xuống.”
Cổ Hoàn Tranh nhìn cô bé con trong lòng, thấy nàng kéo kéo ống tay áo mình, sống chết gì cũng không chịu xuống ngựa, cười khổ giải thích, “Con cũng muốn xuống, nhưng muội muội cứ nắm tay áo con, con mà động thì muội muội sẽ ngã xuống mất. Phiền mẫu hậu phái người đỡ muội muội xuống trước.”
“Không, muội muốn để phụ hoàng nhìn xem Ý nhi cưỡi ngựa oai phong như thế nào cơ!” Cổ Đoan Ý chu môi, lắc lắc đầu, liên tục vỗ vỗ vào tay ca ca, để ca ca dạo thêm hai vòng nữa trước mặt phụ hoàng khoe khoang.
Rốt cuộc Chu Vũ Đế cũng nhịn không được bật cười ha hả, bước lên ôm cô con gái nhỏ vào lòng, hôn lên khuôn mặt bầu bĩnh kia, nghe tiếng cười khanh khách trong trẻo như tiếng chuông ngân, trong lòng ngọt ngào như đổ mật. Cha và con gái cắn tới hôn lui ầm ĩ cả lên, khiến quần thần cùng mệnh phụ như đươc mở mang tầm mắt. Người ta nói Hoàng thượng sủng ái Thập Nhất Công chúa còn hơn cả các Hoàng tử, quả nhiên không sai.
Mạnh Tang Du vốn định khảo nghiệm tình cảm của đàn ông nhà mình, thấy hắn không bị sắc đẹp mê hoặc, trong lòng vui vẻ, dọc đường đi bắt đầu giương cung, quét sạch khu phía Tây. Tài nghệ bắn cung được Mạnh quốc công đích thân truyền thụ, nói thiện xạ cũng chưa chính xác, khiến Hàn tiểu thư vô cùng kinh ngạc, càng có lòng so đo đua tranh.
Nhưng một khi Mạnh Tang Du đã có ý chèn ép thì làm gì để lại cho ai đường lùi? Hàn tiểu thư để mắt đến cái gì cô liền ‘xử’ luôn cái đó, lúc nào cũng nhanh trước một bước, không chừa Hàn tiểu thư mặt mũi nào.
Bấy giờ Hàn tiểu thư mới biết, lúc nãy Hoàng hậu nương nương là nhường mình, mà mình lại giống như con nghé con hiếu chiến không biết điều, khiến người ta nhìn vào chỉ thấy khinh bỉ.
Rốt cuộc cũng chỉ là một cô gái nhỏ mười lăm tuổi, tâm lý còn chưa vững vàng. Càng nghĩ càng thương tâm đau lòng, khóe mắt đỏ ửng ngấn nước, bộ dáng chật vật. Hàn Xương Bình đau lòng, nhưng vì có Đế Hậu ở đây nên không tiện an ủi, chỉ phải âm thầm thở dài.
“Được rồi, dạy dỗ như vậy đã đủ.” Chu Vũ Đế quất ngựa đến bên cạnh Tang Du, nhỏ giọng khuyên. Dù sao cũng là muội muội của tâm phúc mình, cũng phải giữ thể diện cho người ta một chút.
“Muốn giành người của ta, ta còn phải nhường hay sao?” Mạnh Tang Du liếc nhìn, đôi môi đỏ nhếch lên, hơi thở vờn quanh, đuôi lông mày hơi xếch, giống như yêu tinh trong rừng sâu, mị hoặc lòng người.
Chu Vũ Đế cảm thấy khô khô nóng nóng, hận không thể kéo nàng vào lòng xoa nắn một phen, lại nghe thêm lời nàng tuyên bố, bật cười ha hả.
Hàn tiểu thư tưởng Hoàng thượng đang cười nhạo mình, sắc mặt đang đỏ từ từ chuyển thành tím, nước mắt lộp bộp rơi.
Nụ cười hắn đơn giản mà rõ ràng, dưới ánh nắng vàng rực của mùa thu, tuấn mỹ như thần tiên hạ phàm. Trong nháy mắt, Mạnh Tang Du bị mê hoặc, ngẩn ra một hồi mới hoàn hồn, nhéo cánh tay hắn bực bội, “Lần sau không được cười như vậy, trêu hoa ghẹo nguyệt!”
Tiếng cười của hắn càng to hơn, rốt cuộc không chịu nổi cơn nóng thiêu đốt trong lồng ngực, vươn tay ôm nàng vào lòng, phi ngựa vào sâu trong rừng rậm, cao giọng nói, “Các ngươi chờ đây, trẫm cùng Hoàng hậu đi một chút sẽ quay về.”
Giữa đám cây cối có tiếng xé gió, ám vệ ẩn nấp xung quanh nhanh chóng đi theo. Hàn Xương Bình xua tay, ra lệnh cho tất cả ngồi chờ. Về phần vì sao Hoàng thượng cùng Hoàng hậu một mình rời đi? Đáp án không cần nói cũng biết.
“Bây giờ hết hy vọng được chưa? Tình cảm giữa Hoàng thượng và Hoàng hậu không ai có thể chen chân vào được!” Kéo muội muội qua một bên, Hàn Xương Bình thấm thía nói. Tính cách muội muội cứng rắn quật cường, không để nàng tự thể nghiệm, vĩnh viễn nàng cũng không biết ý niệm của mình vô vọng đến bao nhiêu.
Hàn tiểu thư suy sụp ngồi sững trên mặt đất, khuôn mặt úp vào giữa hai đầu gối thổn thức. Thì ra, trên đời này có một cái gọi là tình yêu chung thủy toàn tâm toàn ý không bao giờ thay đổi, chẳng qua không thuộc về mình. Nếu như mình đoạt nó, chẳng phải tình cảm ấy cũng mất đi sự quý giá vốn có, trở thành vật phẩm rẻ tiền tiện tay có thể vứt đi. Không bằng cứ nhìn từ xa như vậy đã tốt!
Nàng nghĩ, nàng đã hiểu rồi.