Cung Khuyết

Chương 97 :

Ngày đăng: 11:13 30/04/20


Mấy ngày tiếp theo, A Nam không đến tìm ta, ta cũng không đi tìm A Nam. Ta là cố ý làm như vậy để cho Phùng Yên Nhi cảm giác thanh thản. Hiện tại ta trông chờ có một ngày nàng ta sẽ giống như kiếp trước, đưa Lý Dật kia đến trước mặt ta. Để làm được điều này cần phải khiến cho nàng cảm thấy ta đang cố nối lại tình xưa với nàng mới được. Hiện tại ta thường hoặc cố ý hoặc vô tình đến chỗ mẫu hậu vấn an, lựa lúc có thể gặp được các nàng. Có lúc ta còn có thể ngồi cùng các nàng một lát, nói đùa đôi câu, mặc dù không tỏ ra thiên vị ai, nhưng ta kiên quyết không chủ động nói chuyện với A Nam



Hiện tại dường như Phùng Ký hết sức cẩn trọng, làm việc ít phạm sai lầm, ta cũng rất khó tóm được nhược điểm của hắn. Không thể không nắm chắc Phùng Yên Nhi mà xuống tay.



Mà A Nam, trời mới biết nàng đang làm cái gì. Nàng cũng không chủ động tìm ta, chẳng lẽ chủ động nói chuyện với ta cũng làm mất mặt mũi công chúa của nàng?



May mà có Huyền Tử mỗi ngày đều bị ta kéo đến ngự thư phòng đọc sách, cho nên mỗi ngày A Nam làm gì ta đều nắm rõ như lòng bàn tay. Cây thuốc trong ruộng thuốc của A Nam đã nảy mầm; trên cây bách trong cung của A Nam, hỉ thước đang ấp trứng; mẫu hậu cho Huyền Tử một con chó nhỏ, nó cắn vạt áo của Đặng Vân; Đặng Hương lại tới Thái y viện một lần, bắt mạch và đổi toa thuốc cho A Nam... Tất cả những điều này, Huyền Tử sẽ hoặc vô tình hoặc cố ý nói cho ta biết.



Mấy ngày này, ngay cả mẫu hậu cũng biết ta và A Nam đang náo loạn không vui. Có một ngày, người hỏi ta: "Sao hoàng thượng lại phát cáu với Sở Hiền phi rồi?" 



"Không có a." Ta một mực phủ nhận.



"Có phải là hoàng thượng lại mới thích vị cung nhân kia không? Không sao, nói cho ta biết, ta giúp con góp ý một chút, nghe ngóng xem nàng ta có phẩm chất gì tốt. Chỉ là ta nhìn khắp trong cung, tại sao cũng không thể thấy được vị cung nhân nào lọt mắt?"



Đối với sự nhiệt tình của mẫu hậu, ta chỉ biết cười khổ: "Không có chuyện gì! Gần đây chỉ là nhi thần hơi bận rộn."



Ta bận rộn là thật, hiện tại tấu chương dâng lên mỗi ngày có thể chất đầy hai giỏ. Có thể kể đến việc giao thương mang lại lợi nhuận, các châu quận dâng sổ sách, cần thêm ngân sách để tu sửa đê điều đường sá. Bọn họ chỉ sợ thua thiệt. Đến lúc này, có vẻ như Đại Triệu lại càng thiếu hụt tiền bạc. Mỗi ngày phải ứng phó những thứ này cũng đủ làm ta đau đầu, nào có ý định đi xem mỹ nhân trong hậu cung.



Mẫu hậu lắc đầu: "Sở Hiền phi cho ai xem danh sách thả người ra khỏi cung, ghi danh cũng đến ba trăm người. Con số này cũng quá nhiều. Thả ra hết thì trong cung chẳng còn mấy người. Con cũng phải suy tính đến vấn đề sau này, ai gia đã nói với Hiền phi, bảo nàng xem xét giảm bớt con số này, giữ lại mấy người được việc cho hoàng thượng." 



Đầu của ta lại muốn nổ tung, đây là chuyện gì nữa! Để cho vại giấm A Nam kia chọn người giữ lại cho ta, sớm muộn gì A Nam cũng sẽ nuốt sống ta.



"Một người cũng không cần giữ lại." Ta nói: "Cung nhân trong hậu cung gần ba nghìn người, còn có một nghìn hoạn quan, đều phải tiêu xài. Cần nhiều người  như vậy làm gì? Khó có lúc bọn họ nguyện ý rời đi." Chỉ có ba trăm, ta chỉ sợ là còn ít.



"Nếu không, hoàng thượng nhìn qua ba trăm người này một lần rồi hãy quyết định?" Mẫu hậu vẫn chưa từ bỏ ý định.




Ta sờ mũi tên tiểu tử này: "Thì thế nào, chẳng lẽ ngay cả chuyện này mà tỷ tỷ cũng mắng ngươi?" 



"Tỷ tỷ không cho ta mở miệng đòi hỏi hoàng thượng và Thái hậu bất cứ thứ gì. Lần trước Thái hậu cho ta con chó con, tỷ tỷ cũng cho là ta đòi hỏi Thái hậu, chất vấn ta một hồi lâu. Tỷ tỷ dặn ta không được khiến cho người trong cung chán ghét." 



A Nam này! Lại nữa rồi! Chẳng lẽ nàng thuộc họ rùa đen hay sao? Ta còn chưa có ý kiến gì, nàng đã rụt đầu cuộn mình trong mai rùa rồi. Khó trách mấy ngày nay ta không đi tìm nàng, nàng liền chẳng để ý đến ta. Ta cũng chỉ cố ý lạnh nhạt với nàng mấy ngày cho người khác xem, nàng lại thật sự trốn tránh ta. Lời nói xa lạ như vậy, nàng lại có thể nói ra miệng cho Huyền Tử nghe!



Ta làm sao có thể ghét nàng, nàng cần gì phải như thế này?



Ta để bút xuống: "Mấy câu Huyền Tử vừa mới hỏi ta chính là kế nhà binh. Ý là: dụng kế thì phải thuận thế mà làm, ngay cả người bên cạnh mình cũng lừa gạt, như vậy mới có chuyện không ai biết tình huống thực sự." Ta sờ sờ cái đầu nhỏ của Huyền Tử: "Dụng kế luôn luôn là thật thật giả giả, có lúc ngay cả mình cũng bị lừa gạt." 



Ta thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Huyền Tử vẫn tràn đầy mong đợi nhìn ta.



Ta nhẫn nại nói với hắn: "Tỷ tỷ của ngươi vốn là người thông minh, chính là lúc đối mặt với chuyện của mình thì nàng lại hồ đồ." 



A Nam tính tình quật cường, nàng nhất định cảm giác được ta đang xa lánh nàng. Nàng không giống những nữ nhân khác, nữ nhân khác lúc tức giận thì ít nhiều cũng sẽ thể hiện cho ta thấy. A Nam lại không như vậy, nàng thật sự xa lánh ta.



Đã như vậy, ta sẽ "thâm gian vô khuy" một chút.



Ta thở dài, ở ngay trước mặt Huyền Tử gọi Như Ý: "Như Ý, ngươi đi gọi Thục phi một chuyến, nói rằng trẫm bảo nàng chuẩn bị, ngày mai cùng trẫm đi Y Khuyết xem Đại Phật, thăm thú Y Thủy. Bảo nàng ăn mặc tỉ mỉ một chút, phải tiếp khách." 



Như Ý sửng sốt, gần như là bật thốt lên: "Vậy Hiền phi thì sao?" 



Ta tuyệt không khó xử: "Hiền phi cũng đi. Ngươi cũng thông báo như vậy đi." Suy nghĩ một lát lại nói thêm một câu: "Nói với các nàng, ai cũng không được phép từ chối."