Cung Khuyết

Chương 104 :

Ngày đăng: 11:14 30/04/20


Sau khi A Nam và Đặng Hương nghe được tiếng kêu của A Qua thì đều ngẩng đầu lên nhìn về phía ta. Đặng Hương nhìn ta một cái liền lắc đầu với ta, dường như đang muốn nói gì đó với ta. Ta không để ý đến hắn.



A Nam cũng nhếch môi, nghiêng đầu tỏ ý miệt thị đối với ta.



Ta bất chấp tất cả, cái gì là kiềm chế cơn giận, cái gì là mưu kế, ta đều đã quên sạch. Ta xông lên, không nói tiếng nào, kéo cánh tay A Nam đi vào trong một gian phòng nhỏ ngay cạnh đó.



A Nam sợ hãi kêu lên, nhưng nàng không hề giãy dụa, bị ta kéo đên trong một gian nhà lá nhỏ.



Đặng Hương đi theo, đi được hai bước thì dừng lại, ta thấy hắn còn cười một cái, mặc dù nhìn qua thì giống như đang cười khổ.



Ta bước đi dứt khoát, đóng cửa gian phòng lại. Đặng Hương chậm rãi theo sau và những người chạy tới cứu A Nam đều bị ta ngăn ở ngoài cửa.



Bên trong gian phòng nhỏ chất đầy bao bố cũ, nghĩ đến chuyện nơi này là chỗ bỏ đi của Thái y viện, ta liền cảm thấy trong phòng đều tràn đầy mùi thuốc.



A Nam mặc váy trắng với áo khoác hồng, nhìn qua giống như đóa hoa thược dược nở giữa gian phòng đầy mùi thuốc này. Vì tức giận nên ánh mắt của nàng đỏ như lửa, thiêu khô trụi vẻ mềm mại long lanh trong mắt, giống như là hai hồ nước khô khốc. Mà trên khuôn mặt nàng đã ửng hồng.



Ta đi về phía nàng, nàng liền lui về phía sau, lui đến bên cạnh đống bao bố thì bước chân hơi chậm lại, định ngồi lên trên đống bao bố. Tư thế ngồi kia, thong thả mà tao nhã, còn có phần giống như đang khiêu chiến với ta.



Nàng cũng không nóng nảy, hoàn toàn ngược lại với người đang nổi giận đùng đùng là ta. Nàng thản nhiên: "Ngươi có thể làm gì ta?" 



Ta hết sức giận dữ, nhận ra tay của mình đều đang run rẩy.



"Ngươi... Ngươi lại dám đi xuất gia!" Ta vốn định bày tỏ sự tức giận của ta đối với A Nam, nhưng lúc mở miệng chất vấn nàng, giọng nói lại giống như là oán giận nhiều hơn. Chẳng bao lâu nữa, lúc đối mặt với A Nam thì ngay cả nổi giận ta cũng không làm được.



A Nam nâng cằm lên, dùng ánh mắt của mình để phản bác ta: "Ta muốn đi thì ngươi ngăn được sao?" Nàng ngồi ở đó, còn ta thì đứng, không biết là tại sao, ta không hề cảm giác được sư ưu thế của kẻ ở trên cao nhìn xuống.



Ta đi lên nắm lấy vai của nàng, muốn dùng sức lực để lay động nàng, nhưng lại không thể hạ thủ: "Ngươi lại có thể muốn cắt tóc, tóc ngươi dài thế này! Ngươi, ngươi dám!" Bàn tay ta đang nắm lấy vai nàng lại dùng sức.



Không đúng! Ta vẫn không bắt được trọng điểm giống như lần trước. Ta cảm thấy dường như ta có phần không rõ ràng, lúc ở cùng tiểu bảo bối này ta luôn nói năng không rõ ràng. Lúc này ta mới ý thức được ta ăn nói vụng về, cho đến giờ này cũng không biết dùng cách nào để nói cho A Nam biết là ta không vui. Bình thường trong đầu lúc nào cũng có cả vạn ý tưởng, đến lúc này lại đều không nói ra được.




Dừng lại! Một tiếng vang rất lớn phát ra, bát đĩa trên bàn của nhị ca nảy lên.



Mọi người đều nhìn nhị ca.



Khuôn mặt của nhị ca phía sau bộ râu rậm rạp đỏ bừng: "Thật xin lỗi, ta chỉ muốn gắp thêm thức ăn, đụng phải cái bàn." Nhị ca lớn tiếng nói.



"Tương Vương cẩn thận một chút." Phùng Ký nói: "Đừng quên hiện tại hoàng thượng ủy thác trọng trách nặng nề cho ngươi, chớ làm hỏng chuyện của hoàng thượng."



"Tiểu vương không dám phá hỏng chuyện của hoàng thượng." Nhị ca lắc lắc cái đầu: "Tiểu thần tuyệt đối không phụ lòng sự tin tưởng của hoàng thượng."



Ta gật đầu: "Nhị ca nói rất hay, trẫm tin tưởng nhị ca." Ta giơ cao ly rượu về phía nhị ca.



Ta biết rõ ý tứ của Phùng Ký, hắn là không muốn ta dùng nhị ca mà thôi. Lấy uy danh trên chiến trường của nhị ca ra so sánh, cái danh Đại tướng quân Đại Tư Mã này của hắn liền mất giá trị. Lão Cửu bị ta đày ra Đại Quận không khác gì tù nhân, làm sao còn có thể mơ tưởng đến ngôi vị hoàng đế? Trong mấy huynh đệ còn lại cũng chỉ có nhị ca có chút thanh danh. Đây không phải là hắn đang nhằm vào nhị ca sao?



Lại nói, cái gì mà lập thái tử, thật ra chỉ là trò cười do Phùng Ký bày ra, đứa bé nhỏ như vậy, ai biết có làm thái tử hay không. Phùng Ký giống như cảm thấy ta chỉ có thể sinh được một đứa con trai này, hắn cố ý coi thường ta.



Rất may là cũng không có nhiều đại thần ủng hộ hắn. Phần lớn mọi người đối với chuyện này đều chỉ biết bảo sao nghe vậy, không dám nói thêm cái gì.



Nghĩ đến Phùng Yên Nhi ở trong cung, ta đột nhiên nghĩ: ban đầu Phùng Yên Nhi không thể giết chết đứa bé này, bây giờ dường như là đã hết hy vọng. Đối với đứa bé này nàng ta cũng giống như A Nam, bình thường đều cố lảng tránh, chưa bao giờ chủ động đề cập đến. Chẳng lẽ nàng ta đã có kinh nghiệm? Hay là nàng ta cũng suy nghĩ giống như ta, lại muốn làm ra chuyện gì? Ta đột nhiên có chút khẩn trương, vì con trai của ta mà khẩn trương.



Ta đẩy bàn đứng lên: "Được rồi, rượu đầy tháng con trai của trẫm, các khanh đều đã uống, chuyện này đến đây là chấm dứt, trẫm muốn sau này sẽ còn thường xuyên mời các khanh đến uống rượu đầy tháng, mọi người cũng đừng tiếc vì lần này không thể đến. Giải tán thôi." Nếu ta cùng hắn tiếp tục thảo luận đề tài này thì chính là ta ngu.



Lời của ta khiến mọi người cười lớn. Chúng đại thần cũng thức thời đứng dậy. Có người nói: "Hoàng thượng sinh thêm mấy đứa nữa. Chúng thần chờ uống rượu." 



Lần này hay rồi! Nhiệm vụ của A Nam sau này sẽ nặng nề!



"Tương Vương ở lại. Trẫm nghĩ đến một chuyện." Ta nói sau cùng, gọi nhị ca lại.