Cung Khuyết

Chương 128 :

Ngày đăng: 11:14 30/04/20


Ta lừa gạt A Nam trở lại, thật ra chính là muốn để cho nàng nhìn thấy ta không hề có chút lưu luyến nào đối với Phùng Yên Nhi. Nhưng đến hiện tại, ta vẫn không nhìn ra chút tâm ý nào của A Nam. Nàng thoạt nhìn vẫn trầm mặc và lạnh nhạt, đối với những chuyện ta phải làm dường như không có hứng thú lắm.



Từ khi bắt đầu bữa tiệc, A Nam đều không nhìn ta, nàng chỉ nhìn Phùng Yên Nhi, nhìn Bạch Thược rót rượu, thậm chí còn nhìn Lục Kiều bị lôi ra ngoài. Người duy nhất nàng không nhìn đến chỉ có ta, nhân vật chính ngày hôm nay.



Điều này khiến ta cảm thấy rất mất mát.



Chẳng lẽ ta vẫn chưa đủ tốt?



Lúc này Phùng Yên Nhi đã hoàn toàn phát ngốc, hai mắt nàng ta nhìn chằm chằm ly rượu trước mặt, khuôn mặt không tránh được vặn vẹo. Ở trong phòng ánh sáng không đều, nàng ta như vậy nhìn có vẻ dữ tợn một cách lạ thường.



Thế mà ta đã từng cảm thấy khuôn mặt kia vô cùng xinh đẹp!



"Yên Nhi, đây là đồ tốt mà trẫm đặc biệt chuẩn bị cho ngươi." Ta cố ý chủ động: "Ngươi uống vào rồi sẽ không bao giờ già đi nữa." Ta nói. Ta cố ý đường đường chính chính ra tay với nữ nhân này, không giống như nàng ta, trước giờ đều âm thầm hại ta từ sau lưng.



Phùng Yên Nhi dường như đã không còn ngồi vững được nữa. Nàng ta cuống quýt đỡ lấy bàn.



Nhưng nữ nhân này rốt cuộc vẫn không khiến ta thất vọng. Sau một hồi run rẩy, nàng ta dường như đã điều chỉnh được tâm tình trở nên bình thường, chống cự lần cuối cùng. Nàng ta ngẩng đầu lên: "Hoàng thượng, rốt cuộc nô tỳ đã làm sai điều gì? Tại sao hoàng thượng lại đối xử với thiếp như vậy?"



"Yên Nhi đối với trẫm thế nào thì trẫm đối với Yên Nhi như vậy." Ta cười, bưng ly rượu trước mặt lên: "Yên Nhi đã dạy trẫm rất nhiều thứ, hiện tại trẫm muốn mời Yên Nhi một chén." Lúc nói lời này, ta rốt cuộc cũng buông được những nỗi băn khoăn day dứt trong lòng từ trước đến giờ, đột nhiên cảm thấy cả người như được buông lỏng.



Thật ra hôm nay ta làm như vậy cũng không hoàn toàn vì A Nam mà phần lớn vẫn là vì ta. Vì ta đã từng uống ly rượu độc câu hôn kia, vì bản thân ta quá mức ngu ngốc và hồ đồ.



Ta chờ đợi ngày này cũng đã lâu rồi.



Phùng Yên Nhi không dám đụng vào ly rượu kia, mắt nàng ta nhìn quanh, dường như còn muốn tìm một chỗ bấu víu: "Hoàng thượng, thiếp đối với hoàng thượng từ trước tới giờ luôn là thật lòng."



Ta thật là phục nữ nhân này.
Sau khi Phùng Ký sắp xếp chuyện này không thành thì ngừng công kích mấy năm, rồi lại dùng mánh khóe cũ, lại phái nữ nhân thứ hai tới bên cạnh ta. Lần này hắn đã đổi thủ đoạn, nhưng bản chất cũng không khác gì. Phùng Ký này hẳn là ước ao ngôi vị hoàng đế đến mức chưa chết chưa chịu thôi, trước trước sau sau đã luồn cúi hơn hai chục năm!



Khó trách ở trong trí nhớ của ta, lúc Phùng Ký ngồi trên ngai vàng của ta từng nói với Lý Dật: "Thiên hạ này rốt cuộc đã là của ngươi." Khó trách có người nói ngai vàng chính là vị trí nguy hiểm nhất.



Phùng Ký mua Doanh Yến Nhi về gả cho ta, lại phát hiện tri kỷ của Doanh Yến Nhi là con trai thất lạc của mình. Lý phu nhân trở lại tìm nơi nương tựa, cũng cùng lúc tìm được con trai của mình. Đây chính là mối liên hệ giữa bọn họ.



Sau khi ta hiểu rõ chuyện này, trong lòng không tránh khỏi cảm khái, bọn họ đối với ngôi vị hoàng đế này mà cố chấp đến như thế! Thật sự đã kiên trì lâu như vậy rồi.



"Ta biết tên Lý Dật đó." Ta nói ra cái tên này, mặc dù tên hắn chỉ là xuất hiện trong ký ức của kiếp trước: "Có lẽ nên gọi là Phùng Dật." Ta không có ý tốt, cười lạnh: "Nam nhân kia có hứng thú với đầu của ta hơn là với ngươi." Ta thật vui vẻ mà nói như vậy.



Lúc này hình như cả mẫu hậu và A Nam đều đang ngẫm nghĩ lời của ta, bọn họ đều nhìn về phía Phùng Yên Nhi.



Phùng Yên Nhi dính sát vào bức tường sau lưng, nàng ta nhìn A Nam một chút, lại nhìn mẫu hậu, cuối cùng nhìn đến ta.



Mà mấy người chúng ta đều đáp lại nàng ta bằng ánh mắt lạnh lùng miệt thị.



"Ta giúp các ngươi dẫn người của Phùng gia tới." Phùng Yên Nhi đột nhiên lên tiếng. Thấy chúng ta không có phản ứng, nàng ta lại tiếp tục: "Còn có Lý phu nhân, ta cũng có thể gọi tới." 



Chúng ta đều vẫn còn trầm mặc.



"Vậy... Ta dẫn cả Lý Dật tới đây đã được chưa?" Phùng Yên Nhi khóc lên, thân thể trượt xuống theo vách tường, ngồi xoài trên mặt đất: "Nam nhân kia biết rõ ta ở trong cung lo lắng sợ hãi cũng không thèm để ý, ta cũng không muốn tiếp tục giúp hắn nữa. Chỉ cầu xin hoàng thượng có thể giữ lại cái mạng nhỏ này của nô tỳ!"



Nữ nhân này thật sự đã bị dọa sợ. Nàng ta bò dọc theo nền gạch, đầu tiên là ôm chân ta: "Hoàng thượng tha mạng!" Sau đó lại tới ôm chân mẫu hậu: "Thái hậu tha mạng!" Nàng ta quanh quẩn giữa chân chúng ta, thỉnh thoảng dập đầu xuống đất, chỉ vì xin được sống.



A Nam không có biểu cảm gì, đứng lên, ánh mắt trống rỗng, căn bản là không muốn nhìn thấy tình cảnh trước mắt. Nàng không nói lời nào, đẩy bàn, xoay người đi ra ngoài.