Cung Khuyết
Chương 131 :
Ngày đăng: 11:14 30/04/20
A Nam thở dốc dưới thân ta, chân mày nhíu lại. Điều này khiến ta cảm thấy nàng không hề cự tuyệt ta, nhưng cũng không phải là cam tâm tình nguyện như trước kia.
"A Nam thế nào?" Ta cố hết sức để thả chậm tiết tấu, cả người cố gắng che chở toàn bộ thân thể gầy mảnh của A Nam. Ta đã rất quen thuộc với cơ thể của A Nam, biết rõ như thế nào là thích hợp nhất với nàng. Ta chậm rãi thăm dò đến chỗ sâu nhất của nàng, mà sự xâm nhập thăm dò giữa nam nhân và nữ nhân cũng không thể chỉ dừng lại ở việc thỏa mãn ham muốn thể xác.
Ánh mắt A Nam buông xuống, đôi mi dày giống như hàng rào nhỏ, khóa lại cửa sổ tâm hồn của nàng. Mặt ta kề sát bên A Nam, gần đến mức ta gần như có thể đếm được số lông mi của nàng. Nhưng động tác của nàng như thế lại làm cho ta có cảm giác ta bị cự tuyệt.
Ta biết chuyện này có chút không đúng, A Nam sẽ không vì xấu hổ mà tránh né ánh mắt của ta. Thậm chí lúc nàng nổi hứng đùa giỡn còn lớn gan chủ động. Nhưng hôm nay không giống như vậy, chắc chắn giữa chúng ta có vấn đề gì đó.
Tay của ta nhẹ nhàng đặt lên khóe mày A Nam, muốn xóa sạch sự bất an của nàng: "Rốt cuộc A Nam cảm thấy thế nào? Nàng không vui sao?"
A Nam hốt hoảng lắc đầu một cái, lại nhanh chóng gật đầu.
Ta thở hổn hển, thỉnh thoảng chạm nhẹ môi mình lên khuôn mặt A Nam. Trên mặt nàng đã có chút ửng đỏ, hô hấp của nàng theo tiết tấu của ta mà thỉnh thoảng phát ra tiếng thở dốc.
"A Nam đang nghĩ đến chuyện gì? Có thể nói cho ta biết không?" Ta cố gắng vuốt ve nàng, ôm nàng thật chặt, dán sát vào người ta.
Sự lưỡng lự của A Nam vì cọ xát giữa chúng ta mà biến mất.
"Phùng......" Nàng mở miệng. Đáng tiếc bờ môi anh đào vừa mở ra, ta đã lập tức chặn lại.
"Đừng nói đến cái này!" Ta ra sức một cái, thở dài thỏa mãn, cảm giác hạnh phúc ngập tràn trong đầu óc của ta. Cảm giác bị siết chặt thật tốt, giống như A Nam dùng sức ôm ta vậy.
A Nam kêu lên một tiếng, sau đó cuống quýt ngậm chặt miệng lại.
Ta thừa cơ động mấy cái, sau đó nhìn xuống A Nam ở phía dưới.
Tại sao A Nam vẫn còn băn khoăn về Phùng Yên Nhi, rốt cuộc nàng còn không yên lòng cái gì? Phùng Yên Nhi cũng đã trở thành tù nhân của ta, không bao giờ có thể tạo nên uy hiếp gì cho nàng nữa.
Ta gật đầu: "Ta có sắp xếp, đã âm thầm bố trí người ở trong kinh, có điểm nào khác thường sẽ biết ngay lập tức. Thật ra, ta đang lo lắng cho tám doanh phía nam." Ta thừa nhận với A Nam: "Sau khi tiêu diệt Nam Sở, lực lượng của tám doanh phía nam chưa thể hồi phục nhanh chóng để có thể đối phó với kẻ địch mới, bọn họ lại ở phía nam, vốn là để đối phó với biến động ở phía nam. Hơn nữa bọn họ từng theo Phùng Ký chiến đấu ở phía nam, từng có thời gian dài đóng quân phòng vệ ở ven sông Trường Giang." Ta đỏ mặt: "Mấy năm nay bọn họ chịu sự quản lý của Phùng Ký, ta không nắm chắc bọn họ trong tay. Mấy ngày nay, Phùng Ký đã có động tĩnh đối với tám doanh phía nam, ta chỉ sợ..."
A Nam nhìn ta một chút, nhíu chặt mày: "Chẳng lẽ hoàng thượng muốn đợi cho tới khi có tin tức từ phía nam truyền tới mới hành động?"
Ta gật đầu: "Hai ngày nay ta đã để cho Đặng Vân đến quân Kiến Chương, tùy thời có thể chuẩn bị điều động quân Kiến Chương bảo vệ kinh sư." Ta dừng một chút: "Đã tính tới tình huống xấu nhất, chính ta sẽ phải đích thân thống lĩnh toàn quân." Kiếp trước, Phùng Ký nói người miền nam âm mưu làm phản, bao vây tấn công kinh sư, công kích từ cửa thành phía nam, ta cũng không biết thật sự là người miền nam hay tám doanh phía nam của ta. Mỗi lần nghĩ đến điều này, ta đều cảm thấy vô cùng thất vọng và đau khổ. Ta vốn là thua ngay trong tay mình, không có tư cách làm một hoàng đế tốt.
Kiếp này, ta không thể phạm phải sai lầm lần nữa, cho dù đến tình huống cá rách lưới chết thì ta cũng muốn mỗi một người lính của Đại Triệu đều chiến đấu vì hoàng đế ta, nếu không, ta thà tự mình hủy diệt toàn quân.
A Nam hiểu được: "Ta cũng cảm thấy sự tình sẽ không đến nỗi như thế. Ta đã xem qua bản đồ, tám doanh phía nam được bố trí trên một quy mô rất rộng lớn, một khi có biến, cho dù là từ hướng nam hay hướng bắc đều sẽ trở thành mối họa lớn cho hoàng thượng. Nhưng lòng người vốn là hướng thiện, hơn một năm nay, hoàng thượng có rất nhiều ưu đãi đối với phía nam, tiến hành giao thương, chú trọng phát triển giáo dục và văn hóa, lấy nhân nghĩa trị thiên hạ. Dân chúng đều có thể cảm nhận được, đương nhiên tám doanh phía nam cũng không ngoại lệ. Tám doanh phía nam đóng quân ở các cửa ngõ, bến tàu, đều là những vị trí trọng yếu, bọn họ đều có thể thấy được một năm qua những người lưu lạc đều đã trở về quê hương, đời sống dần trở nên phồn thịnh, sung túc."
A Nam nhìn thẳng vào ta: "Những điều hoàng thượng đã làm có thể coi là lấy nhân nghĩa trị thiên hạ, hướng về lòng dân, không có sức mạnh nào địch nổi."
Ta thừa nhận, lúc này ta có chút đắc ý, ngay cả A Nam cũng nói ta làm rất tốt, như vậy có nghĩa là ta thực sự đã làm không tệ.
Rốt cuộc A Nam cũng bỏ bộ cung trang trên tay nàng xuống, không tiếp tục nghiên cứu nữa mà nhìn ta cầu cứu. Ta đối với việc cởi đồ mặc đồ của nữ nhân đã từng rất thông thạo, đây là thứ ta đã học từ kiếp trước.
Ta đắc ý cười với A Nam, không có ý tốt vươn tay ra.
"Bẩm báo hoàng thượng!" Như Ý đột nhiên gọi lớn ngoài cửa: "Mính Hương tiên sinh đến thăm."
Ta và A Nam đều vô cùng sửng sốt.
Ngay sau đó liền nghe được tiểu nha đầu A Qua kia thét chói tai: "Mính Hương tiên sinh dừng bước, tiên sinh không thể đi vào được!"
A Nam khẽ kêu một tiếng, ngay sau đó nhảy lên, trên người còn mặc áo khoác của ta, vội đi vào bên trong phòng ngủ: "Đừng! Bảo Mính Hương tiên sinh chờ ta một lát!" Nàng lớn tiếng gọi.
Ta cũng vội đứng lên, lúc này mới để ý tới cánh cửa sổ rộng mở trong phòng A Nam, gió cuốn rèm cửa bay lên, không hề che giấu được cái gì, cả người ta trần truồng, không hề mặc cái gì.