Cung Khuyết
Chương 32 : Bất đồng
Ngày đăng: 11:13 30/04/20
Nói đến việc này,
ngay cả chính ta đều cảm thấy xấu hổ, thân là hoàng đế Đại Triệu, sợ là
Nguyên Quân Diệu ta là người duy nhất bị mù. Ai cũng đều biết Phùng Ký
gian xảo, cố tình ta lại là một kẻ ngốc. Người phía Nam không tạo phản,
Phùng Ký hắn vốn không có công lao gì, mà nếu không có chiến công, chỉ
dựa vào việc ta sủng ái Phùng Yên Nhi, hắn sao có thể dễ dàng được giữ
chức đại tướng quân. Không có hiệu lệnh của đại tướng quân để điều động
quân đội Đại Triệu, hắn làm thế nào có cơ hội ngồi trên long ỷ của ta.
Hiện tại thấy ta đã phát hiện ra chân tướng, A Nam đương nhiên rất cao hứng, nhưng nàng biết chuyện mà không sớm nói rõ với ta, để cho dùng phương
thức này mới biết, nàng là cố ý trêu đùa ta.
Càng làm cho ta tức
giận là..."Nàng liên hệ cùng ngoại giới như thế nào?", ta chất vấn A
Nam, "Vì sao những chuyện nàng biết so với hoàng đế là trẫm đây còn
nhiều hơn?".
Lúc này, A Nam đã bị ta dùng sức kèm chặt trên
tường, thân mình nho nhỏ đều bị bao bọc trong lòng ta. Tới bây giờ trên
gương mặt nàng mới có điểm sợ hãi, nàng ngẩng đầu nhìn ta chằm chằm,
biết là ta thật sự tức giận. Nhưng nàng cũng không lảng tránh, ánh mắt
kia lại thập phần sáng ngời, "Nếu Hoàng Thượng thật tâm muốn biết, trên
đời này có chuyện gì có thể lừa gạt được Hoàng Thượng?", nàng ninh cổ
nói.
Đến lúc này, nàng vẫn còn quật cường như vậy, nói đến nói đi, hết thảy đều là ta sai.
Nhưng trong lòng vẫn có chút để ý, gia tộc Phùng Yên Nhi làm cho ta trả giá
đại giới, sau khi trùng sinh, ta rất sợ việc ngoại thích cùng người
trong cung có liên lạc. Vốn A Nam là phi tần mà ta cảm thấy yên tâm nhất trong hậu cung. Nhưng hôm nay... những điều đồn đãi trong cung về A Nam như xuyên mây truyền thư, xuất quỷ nhập thần, cấu kết cùng loạn dân
phía Nam, chẳng lẽ là sự thật?
"Nàng mua chuộc thái giám trong
cung?", ta hỏi A Nam. Nhưng trong lòng ta cũng hiểu được khả năng không
lớn. Thái giám có quyền liên hệ với bên ngoài, hẳn là không có người của A Nam. Phẩm chất những người trong cung như thế nào lòng ta biết rõ
ràng, bọn họ làm sao có thể không khéo như thế, có thể qua mắt tất cả để giúp A Nam mật báo?! A Nam, tiểu yêu nữ này khẳng định có cách riêng để truyền nhận thông tin từ bên ngoài, chỉ là không bị người khác phát
hiện mà thôi.
A Nam không trả lời ta, trên mặt lại hiện lên tươi cười, "Thiếp cái gì cũng không biết", nàng nói.
Nếu là trước kia khi nhìn thấy thái độ này của nàng, ta đã trút giận lên
Nàng không giống như Phùng Yên Nhi hay Hà Tử Ngư, ở trước mặt ta hoa lê đái
vũ, ngày thường cũng không thấy nàng lời ngon tiếng ngọt với ta. Đến lúc này, khó tránh khỏi làm cho ta nghĩ nàng cố ý muốn cùng ta đối địch.
Nhưng vết sẹo trên trán nàng lại nhắc nhở ta, kỳ thật không phải như
vậy. Trong hơn mười năm ở kiếp trước, A Nam chưa từng thương tổn ta. Chỉ có ta thương tổn nàng.
Thiên hạ nho nhỏ trước mắt này, không bao
giờ làm chuyện giống với người khác, nàng không giống với bất kì nữ nhân nào trên đời này. Đời này, ta dựa vào cái gì mà hoài nghi nàng?
Ta đã buông ra nàng, nhưng A Nam vẫn dán sát vào tường, tư thế không hề
thay đổi, ta cảm thấy, nàng hận không thể lui về phía sau cách ta càng
xa càng tốt.
"Còn đau không?", ánh mắt của ta rũ xuống, không dám nhìn thẳng vào mắt nàng, chỉ nhìn chằm chằm vào phấn môi đỏ mọng của nàng.
"Hoa thái y không nói cho ta biết, thương thế của nàng có ảnh hưởng đến
xương cốt hay không?", ta nhỏ giọng hỏi. Ta từng hy vọng vết thương của
nàng sẽ được chữa khỏi hoàn toàn, không lưu lại bất kì dấu vết gì, ta có thể vĩnh viễn coi như chưa có chuyện gì phát sinh. Nhưng hiện tại, xem
ra, đó là điều không có khả năng.
A Nam vẫn không nói lời nào, ta liền kéo nàng vào trong lòng, ôm lấy nàng, mới cảm thấy an tâm, "A Nam, hiện tại nàng nói cho ta biết, nàng chưa từng muốn giết ta, chưa từng
an bài người ở Nhuận Châu đối phó ta". Cánh tay của ta ôm chặt nàng,
muốn đem nàng nhập vào trong cốt tủy của ta.
"Thiếp không có,
thật sự không có", A Nam nói nhanh, "Cũng không phải Tạ đại nhân. Thiếp
cam đoan! Chúng ta đều luôn mong ngóng lần nam tuần này của Hoàng
Thượng, từ đó về sau, dân chúng phương Nam có thể an tâm, có một cuộc
sông yên ổn, ấm no, chúng ta chưa từng có dị tâm".
Nếu điều nàng nói là sự thật, vậy thì tốt quá. Ta rất muốn tin tưởng nàng.
Ta híp mắt, tinh tế hiểu rõ sự thiện lương trong lòng tiểu nha đầu này,
"Vậy A Nam cho rằng thích khách ở Nhuận Châu là do ai phái tới?"
Nàng trầm mặc rất lâu, "Thiếp không nghĩ tới thích khách ở Nhuận Châu và
nhóm người ám sát trên thuyền là hai nhóm người khác nhau", A Nam nói,
"Hiện tại khi nghe Hoàng Thượng nói, thiếp mới hiểu được". Nàng lại trầm mặc trong chốc lát, "Tạ Hoàng Thượng đã cứu thiếp một mạng ở trên
thuyền".