Cung Khuyết

Chương 41 :

Ngày đăng: 11:13 30/04/20


A Nam cung kính đến

trước mặt ta. Bộ dáng khi nàng tiến vào, có chút khẩn trương, hơn nữa

sắc mặt càng ngày càng không tốt. Điều này có phải chứng minh, tiểu nha

đầu này cũng biết mình làm sai chuyện gì ư? Ta đã đổi lại một bộ y phục

khác, ngồi nghiêm chỉnh ở mép giường, cầm trong tay vật Như Ý đưa cho

ta, tận lực không để tay mình phát run, "Đây là cái gì?!", ta hỏi.



Đúng là khó xử, trong lòng ta vừa tức vừa buồn cười, lại còn nhìn tiểu nha đầu trước mặt giả bộ rụt rè nữa.



A Nam nhìn nhìn rồi trả lời, "Đó là túi da heo," khẩu khí của nàng thập

phần thoải mái, "Vốn dùng để đựng rượu. Nếu dùng da trâu làm thì có thể

đựng cơm được nữa, cái này là dùng da heo để làm. Da heo mềm mại hơn và

thoát nhiệt cũng tốt hơn. Hôm qua, thiếp thấy cả người Hoàng Thượng nóng lên, không thể ngủ ngon, đã nghĩ phải làm sao để cho Hoàng Thượng hạ

nhiệt. Sau đó nghĩ tới cái này, bên trong bỏ nước lạnh vào, ôm vào người có thể hạ nhiệt rất nhanh".



Tốt cho một cái "mềm mại hơn"! Ta có chút khó thở, nói không ra lời. Cái này, chỉ cần không phải là người mù thì có thể nhìn ra được, là nguyên một bộ da của con heo. Đặc chế tốt,

che đi mấy lỗ hổng sau đó may thành túi da. Ta ôm cái này ngủ suốt một

đêm, lại còn tưởng được ôm A Nam ngủ.



Nhưng A Nam lại bày ra một

bộ dáng đúng lý hợp tình, một chút nàng cũng không cảm thấy để cho ta ôm một cái túi da heo ngủ thực không bình thường sao?



"Có phải Hoàng Thượng không thích da heo không?", A Nam giảo hoạt thử thăm dò.



Nàng lại còn nói! Ta hoài nghi tiểu nha đầu này đã đoán được cái gì đó. Tính cách A Nam chính trực, nghĩ gì nói đó, nhưng lại đầy một bụng phúc hắc.



"Mau ném thứ này đi!", ta vẫy vẫy tay, tận lực khắc chế sự tức giận của mình.



"Nhưng tối hôm qua, nô tài thấy Hoàng Thượng ôm nó ngủ rất ngon", thế nhưng

dường như Như Ý lại có chút luyến tiếc. "Hoàng Thượng để nó lại hạ nhiệt đi!".



A Nam giống như đã nhìn ra cái gì đó, nàng có chút do dự

hỏi, "Sao sắc mặt Hoàng Thượng lại kém như thế? So với lúc trước còn kém hơn nữa!"



Lời vừa nói ra, Như Ý nhịn không được, hắn thế nhưng

lại hướng A Nam cáo trạng, "Sở Tu nghi không biết, Hoàng Thượng lại một

đêm không ngủ".



Thế này, A Nam mới chấn động, "Hoàng Thượng bây

giờ thân thể của người..." Nàng tiến lên, định bắt mạch cho ta, tay nàng mới duỗi ra, đã bị ta bắt lấy. Lúc này, mặc dù ta đang bệnh, nhưng ỷ

vào vóc người, đối phó với A Nam nhỏ bé vẫn chiếm ưu thế. Không chờ tiểu nha đầu có phản ứng, ta đã dùng sức, đem toàn bộ thân thể của nàng ôm

vào trong lòng. Sau đó, ta nghiêng người, đem cả người nàng đặt ở trên

giường, đè dưới thân của ta.
Vương. Ta đã nghĩ rồi, những người đó tất cả đều là tử tội, một người

cùng không lưu".



Ta lại nghĩ tới Lí Dật, hiện tại người này không biết ở nơi nào. Chỉ cần ta kìm chặt các phiên vương và quyền thần trong tay, ta xem kia Lí Dật còn có thể ẩn thân bên người ai được.



Lúc này, Tạ Tử Nam trở nên thập phần cung kính, hắn hướng ta làm thủ thế, "Hoàng Thượng anh minh".



Ta không anh minh, còn có rất nhiều việc không làm tốt. "Ngươi tra lại rõ

ràng chuyện thu thuế ở Kim Lăng, sau đó trình lên cho trẫm xem", ta nói, "Bất quá, việc này cũng không gấp, ngươi chậm rãi tra kĩ càng cho

trẫm". Lần nam tuần này, ta đã xử lý cháu trai của Phùng Ký, làm hắn mất đi nanh vuốt hữu hiệu nhất, bước tiếp theo đến lượt nhi tử của hắn, Hộ

bộ thị lang Phùng Tiến. Ta mặc niệm cho Phùng gia, một cánh chim nữa sắp gãy. Chẳng qua việc này, còn phải chờ thời cơ. Không thể nóng vội.



Tạ Tử Nam nhất nhất cung kính, "Thần lĩnh chỉ". Tiếp theo lại ngẩng đầu,

nhìn sắc mặt của ta, "Hoàng Thượng cũng xin bảo trọng, thần sẽ làm hết

sức mình, xin Hoàng Thượng hãy yên tâm". Xem chừng hắn cũng nhìn ra tình trạng của ta quả thật không tốt, tâm tình lại bất định, cho nên mới nói lời ấy. Ta xem, hiện tại cuối cùng hắn cũng có chút ý tứ thần phục,

không giống lúc trước, vì nể mặt mũi A Nam mới làm cho có lệ.



"Tốt lắm, ngươi lui ra đi, tuyên Đặng Vân yết kiến", ta dựa vào ghế, trong

lòng âm thầm có chút sốt ruột, trừ bỏ việc chính sự cùng Tạ Tử Nam, ta

còn có việc riêng muốn gặp Đặng Vân. Đúng vậy, ta đem chuyện của Lí Dật

trở thành việc riêng của ta.



Không nghĩ tới, chữ "Tuyên" ta còn chưa nói xong, Tạ Tử Nam cũng chưa lui ra ngoài, Đặng Vân đã khẩn cấp vọt vào.



Mới đi qua cửa, hắn liền hướng ta hỏi một tràng, "Hoàng Thượng, A Nam nàng

hiện tại thế nào? Độc của nàng đã giải hết chưa? Nàng không có việc gì

chứ?"



Hắn liên tiếp đặt một loạt câu hỏi, ta bị hỏi cũng choáng váng.



"Hoàng Thượng sao lại không quan tâm A Nam một chút nào!". Thiếu niên kia lại

thay đổi sắc mặt, "A Nam trúng độc còn không phải là vì Hoàng Thượng,

trong lòng Hoàng Thượng chẳng lẽ chỉ có đại nghiệp của ngươi, mặc kệ A

Nam sống chết ra sao?"



"A Nam..."



"Hoàng Thượng thật sự

không biết!", Đặng Vân khẩn trương, "A Nam bị thích khách chém một kiếm

vào cánh tay, mà trên thân kiếm của thích khách kia có bôi câu hôn. Chảy ra từ miệng vết thương của A Nam toàn là máu đen! Hoàng Thượng ngươi

làm sao có thể không biết!"