Cung Khuyết

Chương 49 :

Ngày đăng: 11:13 30/04/20


A Nam kéo tay áo của ta.



Trong lòng ta trầm xuống, trên mặt lập tức trở nên khó coi. Ta biết cây trâm

này là A Nam lấy từ trong đống đồ kia (mấy thứ mà Phùng Ký lục soát được ở chỗ phản tặc). Đại khái A Nam vừa nhìn thấy những thứ đó thì đã biết

chuyện gì xảy ra. Nói cái gì mà làm rơi tại yến hội, đó chỉ là cái cớ mà A Nam tìm thôi.



"Hoàng Thượng bớt giận", A Nam vội vàng nói.



Nàng muốn như thế nào, muốn ta bớt giận đối với nữ nhân phản bội ta?



Ta giữ chặt cánh tay A Nam, kéo nàng ra ngoài cửa, "Nàng đi lấy những thứ kia lại đây cho ta", nói xong ta đóng rầm cửa lại.



Ta tức giận đến cả người phát run, ở bên ngoài A Nam vỗ vài cái lên cửa. Ta chỉ làm như không nghe thấy.



Tuy rằng A Nam đã nhắc nhở ta Phùng Yên Nhi cũng có một chân trong việc

này, nhưng phẫn nộ của ta đối với Lý Uyển Ninh không cách nào giảm bớt.



"Người đừng tưởng có thể dễ dàng tìm chết trong cung", ta lạnh lùng nói với nữ nhân đang nằm trên giường kia, làm bộ không thấy bộ dáng cứng ngắc thê

lương của nàng ta. "Trẫm có biện pháp cho ngươi muốn sống không được,

muốn chết cũng không xong. Chẳng qua trước khi chết, ngươi nên nói cho

rõ ràng chuyện của Quách Hưng An kia ra". Ngay cả chính ta cũng cảm thấy thanh âm của mình như đóng băng trong căn phòng vắng vẻ này.



Nữ

nhân trên giường không nói gì, thậm chí nàng ta không dám mở mắt, chỉ có hai hàng nước mắt chảy dọc xuống cổ. Nàng ta quả nhiên đã tỉnh, lại còn giả chết ở trước mặt ta. Càng làm cho ta thấy loại trầm mặc này giống

như không tiếng động kháng cự.



Ta cảm thấy căn phòng này không

khác gì hầm băng. Ẩn ẩn hàm chứa hận ý không rõ. Ta còn tưởng rằng, chỉ

có loại nữ nhân phong tình vạn chủng như Phùng Yên Nhi mới có thể cấu

kết với tình nhân tới lấy đầu ta. Hiện tại xem ra, ngay cả người trầm


Thật ra, bây giờ A Nam cùng ta có chút thân mật, nàng chủ

động nắm tay ta. Cũng không biết vì sao, ta cảm thấy nàng vẫn giống

trước đây, vừa thấy ta làm sai chuyện, liền không lưu lại mặt mũi gì cho ta.



Ta đoán, cho dù tối hôm qua như vậy, vẫn không đủ làm cho A

Nam cảm thấy nàng là nữ nhân của ta. Có lẽ, ta trời sinh nên bị người

phản bội.



"Tốt! Nếu A Nam đã nói không nên lộ ra, vậy thì thôi".

Ta cứng ngắc cười với A Nam, sau đó lại quay qua phân phó một lần nữa,

"Các ngươi canh giữ cẩn thận Minh Loan điện, xem có ai liên lạc với Lý

Tu nghi, hoặc đến thám thính tin tức", nói xong ta tà tà liếc mắt nhìn A Nam một cái, "Một khi phát hiện, liền bắt tới gặp ta", mặt ta rất lạnh, "Còn nữa, thỉnh Sở Hiền phi đem những thứ kia đến ngự thư phòng cho ta, ta muốn nhìn kỹ một lần". Nói xong vung tay, hất tay A Nam ra, thanh âm của ta lạnh như băng che giấu tâm tình bên trong, "Về phần nàng, Sở Tư

Nam, nàng ở tại chỗ này cùng nữ nhân kia đồng bệnh tương liên đi!". Nói

xong ta xoay người bước đi.



Ta nhìn thấy sắc mặt A Nam buồn bã, lộ ra biểu tình thất vọng.



Tâm ta có chút lạnh, so với thời tiết này còn lạnh hơn. Có lẽ ta không nên yêu thương bất luận kẻ nào.



Kỳ thật ta sớm nên rõ ràng, ngay cả người có chút tình nghĩa với ta như

Phùng Yên Nhi còn đối xử với ta như vậy, huống chi là Lý Uyển Ninh vốn

không có tình cảm gì với ta. Thậm chí bao gồm A Nam, lần đầu tiên khi

gặp ta, nàng còn cố ý thay đổi dung mạo, để tránh liên quan với ta. Cuối cùng, tuy rằng ta cao cao tai thượng ngồi trên ngai vàng, nhưng đời này những nữ nhân liên quan với ta, lại vẫn như cũ làm cho ta cảm thấy vừa

buồn cười lại vừa đáng thương. Giống như trên thế giới này, vốn không

tồn tại một người chân chính dụng tâm yêu ta. Khó trách ta lại cô độc

một người chết ở trong trời đông giá rét kia, bởi vì người thân mật với

ta nhất lại chính là kẻ chủ mưu hại chết ta.