Cung Khuyết
Chương 50 :
Ngày đăng: 11:13 30/04/20
Phùng Yên Nhi đi vào
nhìn thấy mọi thứ lộn xộn như thế liền lộ ra biểu tình giật mình rất
khoa trương. "Hoàng Thượng, ngài đây là...", nàng ta lập tức quỳ xuống
muốn thu dọn giúp ta.
"Phùng Thục phi bình thân", ta giả vờ như không biết ý đồ của nàng ta, "Như Ý, ban ghế cho Thục phi, dâng trà".
Trước tiên ta phải đem Phùng Yên Nhi cách xa ta một chút, miễn cho nàng ta lại lập tức bổ nhào vào trong lòng ta.
Sự thật chứng minh, ta ra lệnh vừa đúng lúc, quả nhiên Phùng Yên Nhi xấu hổ dừng bước lại nhìn ta.
Thật tốt khi ta đã kịp duy trì khoảng cách cùng nàng ta.
"Sắc mặt Hoàng Thượng thật khó coi, người không thoải mái sao?", trên mặt
Phùng Yên Nhi toát ra thần thái quan tâm. Lúc này, trời đã tối, ta đã
không thấy rõ mặt của nàng ta, nhưng nàng ta cư nhiên lại nhìn ra sắc
mặt của ta không tốt. Lời ngon tiếng ngọt của nàng ta ta đã nghe rất
nhiều, trước kia lúc nào cũng thấy cảm động.
"Như Ý, đốt đèn lên đi", ta lạnh nhạt nói.
Phùng Yên Nhi lập tức nhận lệnh.
Nàng ta ngồi xuống chỗ ta an bài, "Hoàng Thượng phải chú ý giữ gìn sức khỏe, không nên để bản thân vất vả quá", Phùng Yên Nhi luôn giữ một bộ dáng
săn sóc, một chút xấu hổ vừa rồi cũng không làm ảnh hưởng đến nàng ta,
"Chuyện trên triều để cho các vị đại thần lo liệu. Còn chuyện trong
cung, thân thể của thiếp cũng tốt hơn rồi, tự nhiên sẽ thay Hoàng Thượng phân ưu". Một nữ nhân biết thời biết thế, sẽ không để bụng chuyện ta
vắng vẻ nàng ta thời gian gần đây.
Ta ngẩng đầu liếc nhìn nàng ta một cái, lại nhanh chóng cúi đầu xuống chính mình phát sầu. Nàng ta
đương nhiên vội vã muốn đi ra "Phân ưu", bởi vì có lẽ nàng ta nghĩ, nếu
bệnh sao?"
Ta nghĩ Phùng Yên Nhi đã sớm biết chuyện của Lý Uyển
Ninh, sớm biết phu thân nàng ta dâng lên cho ta cái gì. Nàng ta giả bộ
hồ đồ ở trước mặt ta rất tốt, ý đồ cũng thực rõ ràng.
Ta tựa vào
ghế, thưởng thức cây bút trên tay. "Trước khi Thục phi gả cho trẫm, có
từng nhận thức Lý Tu nghi? Trẫm nhớ hai người các ngươi cùng tuổi, trước kia ở khuê phòng hẳn có lui tới đi? Trong hội hoa xuân cũng từng cùng
nhau ngắm hoa mẫu đơn? Lễ vu lan cũng cùng nhau đi dạo?". Hiện tại, ta
tận lực làm cho khẩu khí của ta nghe qua như đang cùng Phùng Yên Nhi tán gẫu chuyện phiếm.
Nhiều năm qua, quý nữ ở Lạc Kinh, thường tổ
chức rất nhiều yến hội. Mượn cơ hội này, các trưởng bối cũng xem mặt để
chọn con dâu. Ta là người xuất thân trong hoàng gia, ngược lại cũng
không hiểu rõ cái vòng luẩn quẩn kia của các nàng.
"Kỳ thật...
trong nhà cũng không cho thiếp xuất môn nhiều". Phùng Yên Nhi nói năng
có chút quanh co, tiếp theo, nhãn tình nàng ta sáng lên, "Nhưng thiếp có nghe qua về Lý Tu nghi. Năm đó, bởi vì nàng rất xinh đẹp, nên đại ca
của thiếp còn hướng nàng cầu thân. Sau đó sự tình không thành...". Phùng Yên Nhi nhìn ta, trong ánh mắt dường như có cái gì đó lấp lánh, đó là
một loại hưng phấn, có lẽ còn có tham lam. Là loại ánh mắt sắp bắt được
con mồi trong tay.
Ta cố ý làm bộ không hiểu.
"Khi đó, hình như thiếp còn nghe thấy, Lý gia đang cùng Cửu hoàng tử nghị thân", cuối cùng Phùng Yên Nhi cũng nói ra.
Ba một tiếng, cây bút trong tay ta gãy làm đôi. Lại có chuyện như thế này!