Cung Khuyết

Chương 52 :

Ngày đăng: 11:13 30/04/20


Ở trước cửa Trường Tín cung của A Nam, có một người tuyết cao lớn đứng đó.



Đây là ta và A Nam cùng làm, dựa vào quả cầu tuyết kia mà tạo thành. Bởi vì nó được lăn một đường từ Lưỡng Nghi điện đến Trường Tín cung nên tạo

thành một đại hán giữ cửa cao to, còn cao hơn ta một cái đầu. A Nam đội

mũ cho nó, lấy hai quả hồng khô làm mắt. Lại dùng cà rốt giả dạng làm

cái mũi, một hồi chỉnh chỉnh sửa sửa biến nó thành một người râu râu

miệng rộng. Mãnh liệt liếc mắt một cái, cũng có chút uy phong.



Có một người tuyết lớn như vậy, làm cho A Nam vui vẻ hồi lâu. Nhất thời

những hỗn loạn trong cung dường như cũng không ảnh hưởng đến nàng.



Tuyết, kỳ thật là kẻ thù của hoa cỏ, nhưng A Nam lại rất thích.



Nói hỗn loạn, thật ra cũng không phải đại sự gì. Chỉ là Phùng Yên Nhi lại

hiên ngang ra quản sự, dẫn đầu cung nhân làm quần áo mùa đông cho tướng

sĩ biên quan. Trong vòng vài ngày, thưởng thưởng phạt phạt, làm trong

cung gà bay chó sủa. Bởi vì ta hạ lệnh đóng cửa Minh Loan điện, nàng ta

cũng nhìn ra ý đồ của ta, làm khó Minh Loan điện vài lần.



Không

có ai vì Lý Uyển Ninh nói chuyện, trong cung mọi người đều hiểu được, Lý Uyển Ninh lúc này đã phạm vào tử tội, ta chưa ban cho nàng bạch lăng

(lụa trắng) đã phá lệ khoan dung.



Nhưng, có một điều, ta nghĩ

trong cung mọi người đều cảm nhận được. Sau sự việc của Lý Uyển Ninh,

trong cung càng thắt chặt tuần tra. Cửa hông nối thẳng hậu cung với bên

ngoài bị ta ra lệnh phong tỏa. Về sau các nàng muốn liên hệ với người

nhà, đều phải qua vài lần cửa lớn. Ta đem hết thảy đều đặt vào trong tầm mắt của mình.



Tin tức này vừa truyền ra, ngay cả mẫu hậu cũng

lắc đầu, "Cho dù là phạm nhân, cũng phải cho người nhà đến thăm, đưa

chén cơm rau dưa vào. Ngươi đang làm gì! Đề phòng các nàng như phòng

cướp".



Ta chỉ biết cười khổ mà thôi. Từ khi A Nam bảo ta kiềm chế nóng giận, mỗi ngày ta đều cho người khác khuôn mặt tươi cười.



Chuyện của Lý Uyển Ninh, mẫu hậu cũng biết, đối với việc này, ta không hỏi ý

kiến mẫu hậu, người cũng không nói. Nhưng ta nhìn ra được, người có chút không đồng tình đối với việc xử trí của A Nam trong chuyện này. "Trong

hậu cung, đồng tình cùng hảo ý, không đổi được hữu tình", mẫu hậu nói,

"Huống chi Lý tể tuy rằng hữu dụng, nhưng ngươi lại đối đãi như thế với

Lý Uyển Ninh, sẽ chỉ làm cho hắn nơm nớp lo sợ. Ngươi không xử lý triệt

để, đối với ngươi rất bất lợi".


"Hoàng Thượng trên đường cẩn thận", A Nam dặn dò ta.



Ta ôm lấy A Nam, trong ngực căng thẳng, "Đêm nay ta sẽ xuất phát, đi lại



khoảng mười ngày, ta đi nhanh về nhanh". Ta chọn xuất phát vào ban đêm vì muốn tránh có người dõi giả.



Lần này, ta phải rời xa A Nam vài ngày, trong lòng cũng có chút luyến tiếc.



Nhưng ta còn phải chuẩn bị hành lý, không thể ở lại nơi này của A Nam lâu

được. Ta buông lỏng A Nam ra, tùy tay cuộn lại tờ giấy vừa rồi hai người chúng ta cùng họa.



"Tranh này ta sẽ đem theo", ta nói, không đợi A Nam đồng ý, liền giao cho Như Ý, "Ta mang theo nó tựa như mang theo nàng".



A Nam chu miệng lên, nhưng vẫn còn thấp đầu thẹn thùng.



Lợi dụng khoảng thời gian xuất cung này, ta muốn cho Lý tể một cơ hội để

tận trung với ta một lần nữa, không để Phùng Ký biết trước được ý đồ của ta, thuận lý thành chương một lần nữa nắm lại một phần chính quyền

trong tay. Quan trọng hơn nữa, ta cùng A Nam trong lúc đó, cũng cần một

chút thời gian để tự ổn định lại, trước đó chúng ta chỉ ràng buộc nhau

bởi chính trị liên kết, chỉ có quan hệ lợi dụng hai bên cùng có lợi, nay ta không muốn như vậy nữa muốn tiến thêm một bước với nàng nên ta muốn

cho hai chúng ta một chút không gian riêng để điều chỉnh.



Ta đúng là cố ý. Có kinh nghiệm hai lần thất bại trên người Phùng Yên Nhi cùng

Lý Uyển Ninh, cuối cùng cũng làm cho ta hiểu được điểm này. Khi ta đem

tình yêu thành lập cùng mưu quyền, lại kỳ vọng nữ nhân đối ta chỉ có

tình cảm không xen lẫn gì khác, tất cả đều không phải thật tình. Đây là

bi ai của đế vương, nhưng cũng chỉ có thể học tập, chịu đựng để thích

ứng với nó. Nói đến điểm này, A Nam xử lý tốt hơn nhiều so với ta.



Mười ngày nói dài cũng không dài, nói ngắn cũng không ngắn, mỗi ngày vội

vàng hành quân, chỉ dừng lại một chút để nghỉ ngơi. Gió lớn, tuyết rơi

trắng xóa một vùng, ánh lửa trại lập lòe trong lều, ta lấy ra bức họa ta và A Nam cùng họa trong tiểu viện của nàng, trong đó ngập tràn tuyết

trắng với những hình ảnh quen thuộc, cuối cùng ta có thể nhìn thấy một

gốc cây xanh thẫm, lưu luyến nhẹ nhàng, mùi hương hoa lan tỏa ra khắp

nơi.



Hết thảy đều giống như dự đoán của ta, tam quân tướng sĩ ở

Kỳ Sơn Doanh bất ngờ vui sướng khi thấy hoàng đế quang lâm, tuyên thệ

thề sống chết cống hiến, trung thành với ta. Ta nhận được thám báo, Đặng Vân đi thuyền đã đến Thông Châu, mà một người khác ta phái người đi

truyền tin cũng đã lên đường xuất phát. Cục diện đáng buồn ở Lạc Kinh

cuối cùng cũng nảy mầm xuân sớm hơn so với thời tiết.