Cung Khuyết
Chương 55 :
Ngày đăng: 11:13 30/04/20
"Đứng lên đi, ngồi
nghe ta nói", thanh âm mẫu hậu nghiêm khắc ngăn cản nàng. Cũng không
nhìn biểu tình xấu hổ của hai người chúng ta, "Tin tức Hoàng Thượng đi
Tây Bắc là do ta để lộ", mẫu hậu trực tiếp nói, "Người gì rồi, miệng
cũng nhiều lên. Ngày ấy, ta ngồi cùng với mấy người con dâu, trong lòng
cao hứng, miệng cũng không ngăn lại được. Nói cái gì mà: cũng không biết Hoàng Thượng có mang đủ xiêm y không, lại nói cái gì mà: không biết
Hoàng Thượng ở trong lều có lạnh hay không...". Mẫu hậu dừng lại, khóe
mắt liếc nhanh nhìn ta một cái. Bộ dáng mẫu hậu rất tự trách, tay người
giấu dưới chiếc đệm tháp, nhưng ta nhìn ra được, hai tay của không ngừng xoa vào nhau. "Cho đến khi được Sở Hiền phi ra hiệu nhắc nhở, nương mới biết được mình nói sai rồi".
Giọng nói của mẫu hậu có chút nghẹn ngào, nước mắt dường như sắp trào ra.
"Nương!", ta gọi người một tiếng. Ta cùng mẫu hậu vẫn thập phần thân mật, ngày bé ta vẫn thường hay gọi người một tiếng nương. Mẫu hậu chỉ có một nhi tử
duy nhất là ta, cho nên người rất yêu thương ta. Đến lúc này, ta sao lại dám nói mẫu hậu không đúng.
Ta đi đến bên cạnh mẫu hậu, cách một cái đệm giường, nắm đôi tay đang phát run của mẫu hậu.
"Vừa rồi ta nghe nhóm nô tài nói, Diệu nhi một thân đầy máu trở về, trong
lòng ta thật sự khó chịu muốn chết", mẫu hậu rơi lệ, "Ta đúng là lão
thái bà chết tiệt!"
"Nương, điều này không thể trách người", ta an ủi mẫu hậu, "Là có người muốn giết nhi thần".
A Nam cũng đứng dậy quỳ gối bên chân mẫu hậu, nhưng nàng không nói lời nào.
"Nương cũng không nghĩ đến chuyện lại như thế này! Các ngươi vốn nên sớm nhắc
nhở nương. Các ngươi có việc lại không thương lượng cùng nương, cho nên
nương cũng không biết việc này không nên nói ra. Nương nghe thấy tiểu
thái giám trong cung của Diệu nhi nói ngươi đem theo xiêm y đi trong
tuyết, nên mới phỏng đoán Diệu nhi đi Tây Bắc".
Ta lại nhìn
thoáng qua A Nam. Khó trách nàng không nói lời nào, nàng sớm biết rằng
mẫu hậu muốn chỉ trích nàng. Mẫu hậu nói "Các ngươi" hiển nhiên là cảm
thấy A Nam và ta cùng nhau giấu giếm người. Kỳ thật ta cũng không nói
cho A Nam ta muốn đi Tây Bắc, là do nàng đoán được.
"Nương, không có việc gì", ta dỗ mẫu hậu, "Con không phải đã trở lại hoàn hảo sao?"
"Về phần vi nương ta, về sau ta cũng sẽ xem như không nghe cũng không nói. Không lại gây thêm chuyện cho Hoàng Thượng!"
"Nương!", lại một lần nữa ta cảm thấy thập phần áy náy, chung quy mẫu hậu cùng là người hiểu rõ ta nhất.
Có lẽ ta thực sự không phải là một người tốt và nhẫn nại, sau khi rời khỏi cung của mẫu hậu, ta gấp gáp đi nhanh về Thừa Càn điện của mình.
Đáng thương cho A Nam, lảo đảo đi theo ta phía sau, nàng sợ té, càng sợ đuổi không kịp ta, lại không dám cao giọng, chỉ nhất thanh nhắc nhở ta,
"Kiềm chế, kiềm chế".
Ta không để ý tới nàng, việc này nàng không ngăn được ta. Tên thái giám lắm miệng trong cung của ta, mẫu hậu chỉ
nói đừng giết hắn, hôm nay ta đây sẽ không giết hắn, trước tiên ta đánh
hắn năm mươi đại bản. Về sau tìm một cái cớ giết hắn, còn không dễ dàng
sao?
A Nam thấy ta như vậy, chỉ thở dài một hơi, đi được nửa
đường thì nàng dừng lại, "Thiếp không đi theo Hoàng Thượng nữa đâu",
nàng nói.
Ý tứ kia là nàng muốn bo bo giữ mình, không muốn dính líu đến chuyện này.
Ta quay đầu nhìn nàng, "Nàng đến chỗ của Tiễn chiêu nghi ngồi đi. Nói chuyện với nàng ta một chút đi".
Khẩu khí của ta là mệnh lệnh. Ta nghĩ trong cung loạn cào cào lên như vậy,
Tiễn Bảo Bảo mỗi ngày đều đối phó với Phùng Yên Nhi, nói không chừng
cũng biết được chút gì đó.
A Nam tựa hồ có chút không tình
nguyện, lúc này sắc trời âm u, cảnh vật phía trước không thấy rõ lắm.
Nhưng thật ra ta có thể hiểu được, trời đã tối, nàng đang muốn về cung
để sưởi ấm, không muốn đi nghe ngóng tin tình báo cho ta. Nhưng nàng
cũng nên đi lại nhiều trong cung, đề phòng bị người lừa gạt, giấu giếm.
Ta vốn tưởng còn phải khuyên A Nam thêm vài câu nữa, nhưng vào lúc này,
tai của ta dường như nghe được tiếng ca. Tiếng ca kia truyền đến từ rất
xa, cũng không nghe rõ lắm. Trong lúc hoàng hôn này, lại nghe được âm
thanh như thế, dường như có chút quỷ dị phiêu miểu, ta chỉ nghe được một câu trong đó: "Hoàng tôn tử, yến trác tên..."