Cung Khuyết

Chương 65 :

Ngày đăng: 11:13 30/04/20


Editor: Nguyễn



Trước mắt của ta xuất hiện một khuôn mặt trắng nõn, đôi mắt sáng trong suốt, trên má còn nhuộm vẻ thư sinh rạng rỡ. Ánh mắt của hắn xa xăm, nhìn ta như có như không. Ta có cảm giác, người này rõ ràng đang đứng trước mặt ta, nhưung trên người của hắn lại có một tầng tiên khí, giống như xoay người là sẽ đằng vân bay đi.



Trước kia ta thường nghe người ta nói, người ở Nam Sở đều là những nhân vật phong lưu tuấn nhã. Ta mạn phép không tin, nếu thật như thế, sao Nam Sở có thể nằm trong  bản đồ của nước ta cơ chứ? Nhưng hôm nay thấy người này, ta mới tin tưởng, rắn chết vẫn còn nọc. Nam Sở quả nhiên có người tài!



Có lẽ hắn thấy ta nhìn hắn lâu không có phản ứng gì. Giữa mặt nam nhân này lộ ra sự xa lánh thản nhiên, cúi người hướng về phía ta,



"Đặng Hương."



Hình như là hắn tự giới thiệu đơn giản về hắn.



Ta lập tức ngây ngẩn cả người.



Ta nghe thấy Đặng Vân ở sau lưng ta chậm rãi kêu một tiếng:



"Nhị ca."



Hắn nhảy xuống ngựa, huynh đệ hai người ôm nhau thật chặt trước mặt ta. Sau đó vỗ vai nhau, nhìn nhau cười một tiếng. Hẳn không nói một lời.



Hương! Ta rốt cuộc cũng nhớ ra. Nam nhân trước mắt khẳng định chính là chủ nhân khối ngọc bài. Bởi vì khí độ tao nhã của hắn, xứng với một chữ "Hương", bừng sáng rạng rỡ, phong thái cởi mở.



"Hoàng thượng, đây là nhị ca của thần." Đặng Vân cười giải thích cho ta, "Hôm đó thần dùng lưỡi câu sắt do Nhị ca thần phát minh."



Quả nhiên chính là người này.



"Nhị ca, Hoàng thượng tới đón Huyền Tử." Hắn nói với Đặng Hương.



Đặng Hương chỉ cười, gật đầu với ta.



Ta thấy hắn rõ ràng không hề thần phục ta, hắn căn bản không để ta vào mắt. Theo lý thuyết, người bình thường thấy Hoàng đế ta đây, không nói ba quỳ chín lạy, thấy ta ít nhất cũng phải quy củ chào hỏi. Nhưng Đặng Hương thì không. Ngoại trừ hắn xưng tên họ với ta ra thì đối với vị hoàng đế này cũng không có gì khác biệt với người bình thường.



"Ta phải đi, " Đặng Hương cười nói, "Ta đã đưa Huyền Tử an toàn trở về. Ta cũng cần phải trở về." 



Hắn chỉ vào người ngồi trên đoàn ngựa thồ hộ tống Huyền Tử trờ về



"Vị kia là Tào Định, tướng quân Kiến Chương, chắc Hoàng thượng cũng biết. Lúc chúng ta trở về, may mắn nhờ có Tào Định chỉ điểm, nếu Hoàng thượng muốn biết chuyện chúng ta trở về như thế nào, có thể hỏi Tào Định."




Ta tò mò, kéo đồng cung, giật mình, đây là năm nỏ cung! Dáng dấp ta người cao ngựa lớn như thế, cũng chỉ kéo tám cái, khi ta mười một tuổi nhiều lắm là có thể kéo ba Thạch Cung.



Ta có chút không tin, hỏi Huyền Tử, "Huyền Tử, đệ có thể kéo cung này sao? Kéo cho trẫm xem một chút!"



Sở Huyền có lông mi dày giống tỷ tỷ, vốn Huyền Tử vẫn cụp mắt đứng hầu ở bên người tỷ tỷ. Lúc này nghe ta hỏi, lập tức tiến lên, tiện tay cầm cung, nhẹ nhàng kéo, liền kéo căng."Đệ có thể bắn trúng mục tiêu trước mắt." Huyền Tử nhẹ nhàng nói.



A Nam xoa đầu Huyền Tử, "Hai năm không gặp, đệ giỏi hơn rồi." A Nam hài lòng nói.



Ta luôn miệng khen Huyền Tử, nhìn Huyền Tử với cặp mắt khác xưa.



"Hương ca ca dạy đệ luyện tập. Trong hai năm bãn lĩnh cũng không tệ." Sở Huyền nói.



Trong lòng ta vừa động, "Hương ca ca có thể kéo mấy nỏ cung?" Nói xong nhìn A Nam.



A Nam chỉ cười không nói, ý bảo Huyền Tử nói cho ta biết.



"Đệ không biết." Sở Huyền nói, "Đệ chưa bao giờ thấy Hương ca ca dùng cung."



"Vậy đệ thấy Hương ca ca dùng cái gì?"



Huyền Tử nhìn tỷ tỷ. Thấy A Nam gật đầu, mới vừa nhỏ tiếng nói, "Hương ca ca yêu sách, yêu kiếm, yêu lò thuốc, thích thổi sáo."



Ta ngẩn ngơ, cảm thấy những thứ này không khác sở thích của A Nam là mấy.



"Lúc trẻ Mính Hương tiên sinh đi du ngoạn, nên hiểu biết rất nhiều." A Nam nói cho ta biết, "Tiên sinh vốn có tên Thanh Phượng. Sau khi Nam Sở mất, tiên sinh lại yêu uống rượu, tự cho là Mính Hương tiên sinh. Vốn là thiếu niên tính tình hào sảng, uống rượu thành thần rồi." Giọng của A Nam lúc giới thiệu Đặng hương, nghe bình thản, nhưng ta lại có thể cảm thấy nàng có vẻ tiếc nuối, "Tiên sinh đại tài, có chí lớn thống nhất thiên hạ, những năm này chỉ vì...... Thật đáng tiếc."



"Hắn nói với ta hắn không muốn làm quan." Ta đơn giản nói. “Không phải ta không muốn dùng hắn, là bản thân hắn không chịu.”



A Nam cúi đầu, hình như có lời nói muốn nói, lại không dám nói. Nàng giả bộ không sao cả ở trước mặt ta, nhưng thật ra thì là không làm được. Ta thấy, nàng rất để ý người này.



Đối với lần này, ta thừa nhận ta ghen tỵ, có lẽ, này chỉ bởi vì hắn quen A Nam trước ta.



"Ta sẽ không hại hắn." Ta mở miệng nói trước, "Ta hiểu tâm ý A Nam đêm qua, hãy tin tưởng cách làm người của ta."



A Nam nghe, chỉ cúi đầu thật thấp, ôm đệ đệ, trên mặt gạt đi một vệt sầu lo.