Cung Khuyết

Chương 68 :

Ngày đăng: 11:13 30/04/20


Editor: Nguyễn2



A Nam mất tích!



Đừng nói Huyền Tử từ trưa đến giờ chưa gặp A Nam, ngay cả ta phái người đi các cung khác hỏi thăm cũng đều trả lời không thấy A Nam.



Ta dẫn theo người đến đường hoa mai. Đường hoa mai là thung lũng nằm giữa sơn cốc nhỏ, phía sau Trường Tín cung. Những cây mai này đều là mai cổ thụ, giống Trường Tín cung, đều là di tích của tiền triều. Lúc này hoa mai đang nở đẹp. Một biển hoa trong tuyết, cây mai trong gió, nhánh cây như sừng rồng. Một suối nước chảy qua sơn cốc, còn có thể nghe được thanh âm của sóng dưới nước đông thành băng.



Nhiều lần ta muốn mang A Nam đến đây thưởng mai, lại không có thời gian, nói với A Nam, A Nam còn cười ta ra vẻ phong nhã.



Hôm nay cuối cùng ta đã tới, cảnh đẹp như vậy, lại cô đơn không có bóng dáng của A Nam.



"A Nam, A Nam." Ta kêu lớn. Không có tiếng hồi âm, chim chóc đang hót, chỉ không thấy A Nam.



Đặng Vân nóng lòng, hắn ở phía sau ta càu nhàu, "Hậu cung Hoàng thượng chỉ hơi lớn, vậy mà có thể làm mất A Nam!"



Ta không có tâm trạng cùng hắn cãi cọ, vội vội vàng vàng xông vào rừng mai. Mọi người tản ra khắp nơi tìm kiếm bóng dáng của A Nam.



Nơi này cách bên ngoài cung điện cũng xa, không thể đi hỏi mọi người được.



Gió thổi qua mặt, mang theo khí lạnh mùa đông. Mắt thấy thời tiết thay đổi, A Nam sẽ không có chuyện gì ngoài ý muốn chứ?



Ta chỉ cảm giác tay chân lạnh lẽo, kể cả trong lòng cũng đóng băng.



Như Ý ở một bên phân tích: "Nếu Hiền phi đi về thẳng Trường Tín cung, thì  sẽ không đi vào rừng mai. Chỉ trên đường về đi qua mà thôi. Trên đường này địa thế trống trải nối thẳng đến đường lớn ở Ngự Hoa Viên, người đi ngang qua rất  nhiều. Lúc Hiền phi đi, còn mang theo A Qua, mặc dù A Qua ngốc nghếch, nhưng có chuyện gì cũng có thể kêu lên, hai người sống sờ sờ đi trên đường, tại sao lại đột nhiên không thấy?" Ánh mắt Như Ý chuyển động, "Có lẽ là một mình Sở Hiền phi đi tới chỗ nào đó. Nhưng mọi người đều nói không gặp Sở Hiền phi, đây mới là điểm kỳ lạ."



Như Ý nói rất đúng.



Đặng Vân nóng lòng, "Vậy còn không mau đi lục soát các cung?"



Hình như Sở Huyền hơi sợ, hắn duỗi đôi tay nhỏ bé, yên lặng nắm vạt áo ta, mong đợi nhìn ta, "Tuyết sắp rơi rồi, tỷ tỷ sợ lạnh. Hoàng thượng mau đi tìm tỷ tỷ."



Lúc này, trong lòng ta vô cùng rối rắm, mơ hồ có dự cảm xấu. A Nam đang ở trong cung rất tốt, tại sao đột nhiên lại không thấy. Nàng là người cẩn thận, tận lực không để cho mình cuốn vào tranh đấu trong cung. Theo lý mà nói,  sẽ không bị người khác ôm hận. Những ngày gần đây, ai ai cũng biết ta sủng ái nàng. Trong cung nữ nhân vốn đều là như vậy, thích nhất là tranh giành tình cảm.
Ta lập tức cúi người ôm nàng. Ánh mắt của A Nam không linh hoạt như thường ngày, nhưng nàng chuyên chú nhìn ta, "Thiếp không nên đi vào trong rừng mai." Nàng thì thào nói.



"Đừng nói chuyện." Ta cẩn thận di chuyển đầu nàng. Lấy tay sờ nhẹ gáy nàng. Đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua, cảm thấy có một quả trứng gà lớn sưng lên.



A Nam hít một ngụm khí lạnh, tay của ta vội vàng rời đi.



"Là ai làm?" Âm thanh của ta không nhịn được lại cao lên.



A Nam giương đôi mắt to nhìn ta, gương mặt mờ mịt.



"A Nam không biết." Đặng Hương trả lời thay nàng, "Có người từ phía sau tập kích A Nam, đầu A Nam bị thương, nàng chỉ nhớ mình rơi vào trong khe nước, chuyện sau đó không hề nhớ." Đặng Hương giải thích cho ta."Cũng may nước suối không sâu, chỉ là đông lạnh chân của A Nam. Lúc Quy Mệnh Hầu đưa nàng đến nơi này của ta thì chân A Nam đã không còn cảm giác, thời tiết lạnh như vậy......"



Lúc này ta mới phát hiện, ống quần A Nam bị vén cao lên, hai bắp chân trắng nõn lộ ra bên ngoài, Mính Hương tiên sinh Đặng Hương đang dùng đậu nành chà xát lên chân nàng. Hạt đậu lăn qua mạch máu trên đùi A Nam, A Nam đau đớn rên một tiếng.



"Nóng sao?" Đặng Hương hỏi A Nam.



"Đau!" A Nam hừ hừ nói.



"Đau chứng tỏ là có cảm giác, nhưng chưa đủ, phải chà xát nóng lên mới được." Đặng hương nói, động tác trên tay không ngừng lại.



Đôi mắt của ta mở tròn xoe, ngẩn người nhìn hai cái chân trắng của A Nam.



Tay Đặng Hương đang tùy ý xoa nắn trên đùi A nam, ta liếc mắt lại không biết nên nói gì.



"Ta tới đây, " ta đột nhiên nhảy tới, đẩy Đặng Hương ra, chiếm lấy vị trí của hắn.



Đặng Hương bị ta đẩy ra, chỉ hơi ngẩn người, khóe miệng nở nụ cười."Hoàng thượng đừng dùng nhiều sức." Hắn nói xong cũng lùi về sau mấy bước, ngồi vào cái bàn bên cạnh.



Ta đương nhiên sẽ không dùng nhiều sức, chân A Nam trắng mịn mềm mại, sao ta có thể dùng nhiều sức chứ?



"Thật ra thì......" Đặng Hương không biết từ nơi nào rút ra một cây sáo ngọc, tay vuốt vuốt, "Nếu ta là Hoàng thượng, sẽ đi hỏi tại sao Quy Mệnh Hầu lại đưa A Nam đến nơi này."