Cung Khuynh

Chương 113 : Yên bình

Ngày đăng: 13:59 19/04/20


Vệ Minh Khê và Dung Vũ Ca ôm lấy nhau, cùng nằm xuống giường, yên lặng nhìn đối phương.Vệ Minh Khê đưa tay chạm vào khuôn mặt Dung Vũ Ca, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve bờ mi, đôi má, tựa hồ như muốn thoả nỗi tương tư trong nhiều năm qua.



Dung Vũ Ca mặc cho ngón tay Vệ Minh Khê mơn trớn trên gương mặt mình, lại càng ôm Vệ Minh Khê chặt hơn nữa, Vệ Minh Khê gầy quá, làm cho nàng rất đau lòng.



“Nàng sẽ không đi nữa phải không?” Vệ Minh Khê vẫn có cảm giác bất an, chỉ sợ lỡ như nàng chớp mắt một cái thì Dung Vũ Ca sẽ rời đi, bao nhiêu lần trong mộng, Dung Vũ Ca đều lạnh lùng ra đi, lạnh lùng lưu lại bóng lưng cho nàng.



“Ta sẽ không li khai nữa, nàng ngủ đi, dưỡng tinh thần thật tốt, ngày mai sẽ là một bắt đầu hoàn toàn mới.” Dung Vũ Ca nhẹ nhàng nói, từ sau khi Cao Hiên mất, có lẽ Vệ Minh Khê không lúc nào có được một giấc ngủ ngon, thân thể đã sớm mệt mỏi quá mức nhưng thần kinh vẫn bao trùm trong trạng thái căng thẳng, nếu không giúp nàng thanh tĩnh, điều dưỡng thân thể thật tốt, Vệ Minh Khê sẽ giống như dây cung bị kéo căng cực hạn, không lâu sẽ đứt đoạn và ngã gục.



“Thật sao?” Vệ Minh Khê không dám tin, vẫn hỏi lại một lần nữa, nàng không dám thả lỏng bản thân mình, sợ rằng đây chỉ là giấc mộng, tỉnh mộng rồi thì cái gì cũng không còn, nếu là vậy thì nàng thà rằng giấc mộng này cứ dừng lại càng lâu càng tốt.



Dung Vũ Ca gật đầu lần nữa: “Đừng lo, ta sẽ vẫn mãi ở bên nàng, nàng đã mệt lắm rồi, nàng cố ngủ đi, ngoan ngủ đi…” Dung Vũ Ca nhẹ nhàng đặt lên trán Vệ Minh Khê một nụ hôn, dùng thanh âm cực kỳ ôn nhu dỗ dành, giống như thôi miên, cứ một lần lại một lần, làm cho thần kinh đang căng thẳng của Vệ Minh Khê cũng dần dần buông lỏng.



Không biết qua bao lâu, Vệ Minh Khê mới khó nhọc từ từ tiến vào giấc mộng, Dung Vũ Ca nhìn hai má Vệ Minh Khê, chóp mũi khẽ cay cay, ở bên ngoài phiêu bạt nhiều năm, thì ra người mình đặt tâm tư nhiều nhất vẫn chính là nàng, mỗi một ngày rời xa Vệ Minh Khê, trong lòng ngoài sự trống rỗng thì không còn gì khác. Dung Vũ Ca tựa đầu Vệ Minh Khê vào ngực mình, trái tim có cảm giác như được lấp đầy.



Dung Vũ Ca chợt phát hiện mặc dù Vệ Minh Khê đang ngủ, nhưng bàn tay vẫn nắm chặt lấy tay của nàng, giống như sợ nàng rời đi vậy, hiểu được chuyện này làm cho lòng Dung Vũ Ca cảm thấy ấm áp vô cùng, rốt cuộc Vệ Minh Khê cũng biết giữ chặt tay mình.



Dung Vũ Ca ôm Vệ Minh Khê, cũng từ từ tiến vào giấc mộng. Đây là lần đầu tiên sau nhiều năm qua hai người được ngủ yên bình như thế.




“Công chúa, Vệ Minh Khê tự biết ngày sau không xứng bồi tiếp cạnh tiên đế, tự biết có tội, ngày sau sẽ đem táng ở ngoại vi lăng viên tiên đế để thủ lăng bồi tội…”



Vũ Dương cũng mơ hồ hiểu được Dung Vũ Ca là loại lòng dạ hẹp hòi nhất, rõ ràng nàng không hi vọng ngày sau đem táng Vệ Minh Khê bên cạnh Hàn nhi, mặc dù theo mình thì Vệ Minh Khê cũng không xứng táng chung.



“Được, Vệ Minh Khê, ngươi phải giữ lời đó, ngày sau đem ngươi táng ở ngoại vi lăng Hàn nhi, vì mình chịu tội.” Vũ Dương không hề nhiều lời.



“Mẫu thân…” Dung Vũ Ca nhíu mày, ngoài lăng viên? Vậy ngày sau sử quan sẽ viết về Vệ Minh Khê như thế nào đây? Vệ Minh Khê nắm lấy tay Dung Vũ Ca, ý bảo không cần lại chọc giận Vũ Dương, chính mình cũng không để ý những việc đó.



Vũ Dương lạnh lùng trừng mắt liếc Dung Vũ Ca một cái, Dung Vũ Ca sợ lại chọc giận Vũ Dương, cũng không dám hé răng nữa, chỉ cần ngày sau Vệ Minh Khê không phải táng cùng cữu cữu, vậy táng làm sao cũng không quá trọng yếu.



Sau khi Vũ Dương trở về, Vệ Minh Khê liền thở dài: “Nàng cần gì vì chuyện này khiến cho mẫu thân nàng mất hứng vậy?”



“Đúng là ta ích kỷ, nhưng lần này mẫu thân đến mặc dù xem như chỉ hỏi chuyện lăng viên, nhưng chính xác là muốn hỏi chuyện của ta, có phải người đã ngầm chấp nhận rồi hay không?” Dung Vũ Ca vui vẻ hỏi.



Vệ Minh Khê nở nụ cười nhàn nhạt, ngầm chấp nhận thì đương nhiên không, nhưng cho dù như thế nào thì đây đối với các nàng cũng coi như là chuyện tốt.