Cung Khuynh
Chương 118 : Ngọt ngào
Ngày đăng: 13:59 19/04/20
Bao trùm quanh cơ thể Vệ Minh Khê là tầng tầng lớp lớp nhung y, dù làm thế nào cũng không thể thấy được cơ thể tròn đầy khiêu gợi của nàng, nhưng vì hiện tại đang ở dưới nước nên y phục bị bó sát vào người, hoàn toàn có thể thấy rõ vóc dáng mê người kia. Lúc Dung Vũ Ca chạm đến hai khối căng mịn ấy, chỉ cảm thấy miệng khô lưỡi đắng, những ngón tay đang cởi áo cho nàng cũng bắt đầu run rẩy.
Cảnh tượng mà Vệ Minh khê đang nhìn thấy lúc này chính là nữ nhân mà nàng yêu mến đang vươn những ngón tay thon dài bối rối, vội vàng cởi áo của nàng ra, mái tóc đen dài xõa tán loạn, ướt sũng dán vào trước ngực, văng vẳng là tiếng thở dốc rất nhỏ nhưng đầy rối loạn. Lúc này Dung Vũ Ca đâu còn nhớ được vừa rồi mình còn cười nhạo Thái Hoàng Thái Hậu chật vật như thế nào, nếu lúc này tự nhìn lại mình, thấy mình còn tệ hơn thế thì không biết nàng sẽ có cảm giác thế nào?
Nhìn những cảnh tượng đó, đột nhiên ký ức Vệ Minh Khê lại trở về, hoài niệm lại ngày đó Dung Vũ Ca tìm đủ mọi cách để tiếp cận mình, nhớ tới bầu trời Giang Nam trong xanh thơ mộng, nhớ tới một Dung Vũ Ca lúc nào cũng yến yến oanh oanh một bước không rời, nhớ tới cánh rừng đào hôm nao có điệu vũ phiêu dật hoà cùng với tiếng tiêu phiêu bồng, nhớ tới cái đêm đoạn đứt dây đàn, vĩnh viễn cắt đứt tình duyên đôi lứa, nhớ đến một tiếng tiêu kia và một ý niệm sai lầm năm ấy đã làm cho Vũ nhi của nàng phải phiêu bạt nhiều năm, chịu nhiều đau khổ, cũng làm cho chính bản thân mình phải báo hối cả đời. Từng giọt, từng giọt nước mắt nóng bỏng không hiểu vì sao lăn tràn trên khoé mắt Vệ Minh Khê, nóng rực rơi xuống tay Dung Vũ Ca…
“Chỉ nhi…..Chỉ nhi không muốn, đúng không? Chỉ nhi cũng cảm thấy ta dơ bẩn phải không…” Dung Vũ Ca chán nản rút tay về, nhưng bị Vệ Minh Khê bắt được, nhất quyết không để nàng li khai.
“Vũ nhi…” Vệ Minh Khê nhìn dung nhan tuyệt thế ấy, trong lòng đau xót không thôi, nàng là người tốt như vậy, phần đời còn lại này mình sẽ không để nàng rời đi nữa. Vệ Minh Khê khẽ đặt môi lên đôi mắt trong veo đang dần dần lạnh lùng kia, làm cho thân mình Dung Vũ Ca khẽ run lên, đáy lòng như nai con lại bắt đầu loạn động. Vệ Minh Khê, vì cớ gì nàng luôn có thể dễ dàng tác động đến cảm xúc của ta như vậy? Mỗi cử động của nàng đều làm cho lòng ta khấp khởi phập phồng, ta hận bản thân mình vì sao lại vô dụng như vậy, hay là nàng vẫn ngại cơ thể ta dơ bẩn, vết nhơ này là nàng gây ra cho ta kia mà, Dung Vũ Ca càng nghĩ càng cay đắng.
Vệ Minh Khê không thể nào chịu đựng nổi, thân thể vặn vẹo, tưởng như muốn lùi về vài bước, nhưng Dung Vũ Ca nào để yên cho nàng, vội đè lên thân thể gầy yếu của Vệ Minh khê, tay trái giữ lấy hai tay nàng, tham lam hôn lên môi Vệ Minh Khê, rồi trườn xuống hai điểm mềm mại trước ngực nàng. Vệ Minh Khê cảm giác thân thể mình như đang ở chín tầng mây, không kiềm chế được mà rướn người theo từng nhịp động, bắt đầu chậm rãi, rồi dần dần nhanh hơn, trái tim tựa hồ như nhảy vọt ra khỏi cổ họng, hơi thở dốc nặng nhọc, cong người để cho Dung Vũ Ca hôn, vừa nức nở vừa giống như chịu ủy khuất, Dung Vũ Ca yêu Vệ Minh Khê lúc này chết đi được. Hai ngón tay nàng đột nhiên tiến vào, kia thông đạo kết cấu chặt chẽ bắt đầu siết chặt, đôi tay nàng đưa đẩy nhanh hơn, lực đạo ngày càng thêm mạnh, thân thể Vệ minh Khê lại không tự chủ được lại cong lên…
Nhìn toàn thân Vệ Minh Khê sau khi động tình phiếm một màu hồng vựng, còn có hơi thở gấp gáp dễ nghe, trong lòng Dung Vũ Ca có loại cảm giác thoả mãn nói không nên lời. Nữ nhân cao cao tại thượng kia, rốt cuộc cũng đã yêu mình từ tận đáy lòng, nữ thần tưởng chừng không bao giờ có thể chạm được lại chính là nữ nhân của mình, là của Dung Vũ Ca nàng!
Vệ Minh Khê cảm giác được Dung Vũ Ca càng ngày càng điên cuồng tác quái, thân mình như tan thành nước, càng ngày càng vô lực không ôm nổi thân thể trơn bóng của Dung Vũ Ca. Vệ Minh Khê thấy mình như không có trọng lượng, lại như đằng vân giá vũ, nói không rõ là khoái cảm nhiều hơn một phần, hay khó chịu nhiều hơn một phần, chính là cảm giác tấm thân không còn thuộc về mình nữa, thân thể xa lạ như vậy, cực hạn khoái cảm nhường này, cơ hồ sắp bức Vệ Minh Khê phát điên rồi.
Dung Vũ Ca cảm giác được thông đạo kia bắt đầu gấp gáp co rút, hút lấy ngón tay nàng, tựa hồ rất khó để tiếp tục cử động được, chỉ có thể nhúc nhích đầu ngón tay, cựa quậy một chút, tay lại càng ôm chặt lấy thân thể kiều mỵ vô lực đang thả lỏng nằm trong lòng mình, dòng xuân thủy lại ào ạt chảy ra thành dòng, làm cho trong không khí hoàn toàn tràn ngập hương vị hoan ái.