Cung Khuynh

Chương 17 : Chân tình ai hiểu

Ngày đăng: 13:58 19/04/20


Lúc Tĩnh Doanh chải đầu cho Vệ Minh Khê, tâm tư khẽ động.



“Nương nương thấy Thái tử phi như thế nào?” Tĩnh Doanh nhẹ nhàng chải những lọn tóc mềm mại của Vệ Minh Khê, khẽ hỏi.



“Dung Vũ Ca?” Vệ Minh Khê nghĩ đến họa thủy yêu nghiệt Dung Vũ Ca kia, lông mày khẽ nhướng cong cong, chỉ là một động tác rất nhỏ đến không thể nhỏ hơn được, nhưng cũng không thoát được ánh mắt bén nhọn của Tĩnh Doanh.



“Vâng.” Tĩnh Doanh gật đầu.



“Chỉ là một tiểu nha đầu chuyên môn lừa đảo, tâm nhãn rất nhiều nhưng cũng không có gì trở ngại.” Vệ Minh Khê cảm thấy vô cùng kỳ quái khi Tĩnh Doanh chủ động hỏi về Dung Vũ Ca, người có thể khiến Tĩnh Doanh chủ động hỏi chắc chắn không phải người đơn giản.



“Nương nương tựa hồ rất có hảo cảm đối với nàng.” Tĩnh Doanh cười nói, khuôn mặt thanh lệ hàng năm không cười đột nhiên nở rộ tựa u liên.



“Tĩnh Doanh, ý của ngươi là sao, rốt cuộc muốn nói cái gì, cứ nói thẳng ra đi.” Vệ Minh Khê nhíu mày. Không biết tại sao khi nghe Tĩnh Doanh nói đến hai chữ “hảo cảm”, trong lòng Vệ Minh Khê vừa không thoải mái vừa thấy kỳ quái.



“Chẳng qua nô tì nghĩ Thái tử phi quả thật rất có mị lực, sinh ra họa quốc khuynh thành không nói, tâm kế cũng không tầm thường.” Tĩnh Doanh vẫn như trước đánh đòn Thái Cực, vu hồi tác chiến.



“Nàng tựa hồ không có ác ý.” Vệ Minh Khê theo phản xạ có điều kiện, vì Dung Vũ Ca biện giải một câu.



“Nàng không có ác ý, nhưng trong lòng nàng có tư tâm……” Ngày sau so với có ác ý còn khó giải quyết hơn nhiều, Tĩnh Doanh nói còn chưa xong, Dung Vũ Ca đã xông vào.



Trong lòng Dung Vũ Ca vốn thập phần thấp thỏm bất an, nàng rốt cuộc nói gì với Vệ Minh Khê? Dung Vũ Ca nhìn Tĩnh Doanh, lại nhìn Vệ Minh Khê, hy vọng có thể nhìn ra chút manh mối nào đó.




“Nô tỳ cùng Thái tử phi không quen biết, Thái tử phi vì sao tìm nô tỳ, nô tỳ cũng không biết.” Tĩnh Doanh đem trách nhiệm đổ hết lên người Dung Vũ Ca.



“Dung Vũ Ca thích hồ nháo cũng không có gì kỳ quái, nhưng ngươi cũng đi theo nàng hồ nháo, bản cung vẫn có chút bất ngờ.” Ngữ khí Vệ Minh Khê vẫn ôn hòa, không mang một chút trách cứ nào, nhưng Tĩnh Doanh vẫn cảm giác được một áp lực vô hình. Hoàng hậu nương nương quả thật không giận mà uy.



“Võ công Dung Vũ Ca kỳ thật so với nương nương nghĩ còn tốt hơn, đặc biệt khinh công của nàng, cho dù là nô tỳ cũng không chắc theo kịp, cho nên Tĩnh Doanh tâm sinh chút hứng thú thôi. Nương nương thứ tội, nô tỳ sớm đã thoát ly giang hồ, nhưng tập tính khi tập võ rốt cuộc còn chưa thể hoàn toàn sửa đổi.” Tĩnh Doanh nói thành khẩn, khiến cho Vệ Minh Khê cũng không tiếp tục truy vấn nữa. Đã nghi thì không nên dùng, đã dùng người thì cũng không nên nghi ngờ, đó vốn là thuật dụng nhân của Vệ Minh Khê. Vệ Minh Khê tạm thời tin, hơn nữa nàng tin tưởng nếu Tĩnh Doanh có gì giấu diếm thì nhất định cũng sẽ không nguy hại đến mình, dù sao Tĩnh Doanh là người từng trải, không thể giống những người khác mọi chuyện đều tìm rõ căn nguyên được.



“Bản cung sao lại trách tội ngươi, chỉ là bản cung cũng có chút tò mò thôi, Tĩnh Doanh tâm tĩnh như nước lại vẫn có lúc vì người mà dao động.” Vệ Minh Khê cười nói, dáng vẻ ôn hòa, làm cho người ta có cảm giác thoải mái nói không nên lời.



“Tâm tĩnh như nước không phải Tĩnh Doanh, là Hoàng hậu nương nương mới đúng.” Tĩnh Doanh phản bác. Cũng chỉ có ở bên cạnh Vệ Minh Khê, Tĩnh Doanh mới lộ ra chút tính tình trẻ con thiếu nữ.



Vệ Minh Khê cười lắc đầu, cái gì tâm như chỉ thủy, nếu mình làm được thế đã có thể thấu triệt hồng trần, nàng tự nhận mình không có ngộ tính lớn như vậy.



***



Dung Vũ Ca từ dưới nước trồi lên, hôm nay thật sự là quá mạo hiểm. Tĩnh Doanh đã xong, kế tiếp chính là Thước Nhi, đột nhiên lại cảm thấy ánh mắt gà mái mẹ kia so với Tĩnh Doanh thì tốt hơn nhiều. Một Tĩnh Doanh đã đủ khiến mình chật vật, thêm vài người thế nữa, mình chắc sẽ bị dồn vào chân tường mất, gian khổ dữ dội! Dung Vũ Ca thở dài, Vệ Minh Khê, ngày sau ngươi nên bồi thường ta thế nào đây? Dung Vũ Ca vừa nghĩ đến Vệ Minh Khê, trong lòng liền tràn ngập sức mạnh, rồi sẽ có một ngày có thể khiến cho Vệ Minh Khê nằm trong lòng mình!



Dung Vũ Ca cười đến mức có vài phần giống như cáo trộm được gà. Tuy rằng đem nàng so sánh với cáo có vài phần không nhân đạo, nhưng biểu tình nàng tà ác thế kia, kỳ thật cũng không kém bao nhiêu.



————————o0o———————�� �