Cung Khuynh

Chương 24 : Nữ nhân ngoan độc

Ngày đăng: 13:58 19/04/20


“Tỷ tỷ, áo bào ngươi sao lại thiếu mất một viên hồng bảo thạch vậy? Tỷ tỷ đường đường là quý phi cao quý, sao có thể mặc trang phục mà không chú ý như vậy? Hơn nữa, trang phục trong cung đều được may riêng, quần áo gắn hồng bảo thạch đâu dễ dàng mà có được? Phải xem xét lại các cung nữ lo liệu việc trang phục trong cung đi?”



Hoắc Liên Tâm thật là có tâm, ngay cả y bào đỏ thẫm của Đổng Vân Nhu thiếu một viên hồng bảo thạch mà cũng để ý. Viên hồng bảo thạch kia bất quá chỉ to như hạt đậu xanh, nếu Hoắc Liên Tâm không nói thì Đổng Vân Nhu quả thật đúng là cũng không chú ý đến.



“Vậy muội muội nghĩ xem nên xử lý thế nào đây?” Hoắc Liên Tâm kêu một tiếng “tỷ tỷ” thân thiết, Đổng Vân Nhu cũng thân thiết gọi lại một tiếng “muội muội” cho phải đạo a. Đổng Vân Nhu trong lòng sớm đã hận không thể làm gì được Hoắc Liên Tâm, không có việc gì lại tìm đến mình gây phiền toái, một lòng bới ra chuyện gì đó để cho mình một đao.



“Đương nhiên là truyền cung nữ lo trang phục lại đây, chất vấn một phen, khiến các nàng không dám tái phạm nữa, bằng không tỷ tỷ ngày sau như thế nào phục chúng đây?” Hoắc Liên Tâm mềm mại nói, ngữ khí thật giả dối.



“Vậy cứ theo ý muội muội đi. Người đâu, truyền cung nữ phụ trách trang phục lại đây!” Đổng Vân Nhu cũng hướng Hoắc Liên Tâm cười giả dối, ngươi thích hư tình giả ý, chẳng lẽ ta lại không tiếp sao? Bất quá là rớt một viên bảo thạch, khảm lại là tốt rồi, Hoắc Liên Tâm thích việc nhỏ hóa to, không phải muốn cho người khác biết tân Đổng quý phi là người không tốt sao? Cho dù bản cung có không tốt thế nào, Hoắc Liên Tâm ngươi cũng không được sủng ái bằng bản cung, vẫn thấp hơn bản cung một bậc, Đổng Vân Nhu trong lòng hừ lạnh nói.



“Khởi bẩm nương nương, hồng bảo thạch trên y bào không phải là tự nhiên rơi ra mà là bởi vì bị cậy ra .” Cung nữ phụ trách trang phục nhìn kỹ quần áo sau đó đường đường chính chính nói, chứng minh cũng không phải lỗi của cung nữ các nàng.



“Nếu không phải ngươi vậy nhất định là có người chủ động ăn cắp, ngẫm lại cũng đúng, bảo thạch nhỏ như vậy, không dễ dàng khiến người khác chú ý. Trong điện tỷ tỷ sao lại xuất hiện loại nô tài như vậy, tỷ tỷ hẳn là phải trừng trị một phen, bằng không Vân Phương điện ngày sau chắc sẽ đạo tặc hoành hành, người không biết còn tưởng rằng tỷ tỷ phẩm hạnh không tốt nên mới dạy dỗ ra nô tài như vậy, đừng để cho kẻ trộm làm hỏng thanh danh của tỷ!” Hoắc Liên Tâm cầm tay Đổng Vân Nhu, vẻ mặt quan tâm nói. Có người trộm cắp không phải là việc nhỏ, Hoắc Liên Tâm thành công đem sự tình khuếch đại, trong lòng âm thầm đắc ý.



Đổng Vân Nhu rút tay ra, để lâu chắc phải rửa tay mấy lần mất. Rốt cục vẫn để cho Hoắc Liên Tâm nắm được sơ hở, nàng có thể tưởng tượng được Hoắc Liên Tâm sẽ cười đắc ý đến cỡ nào. Hôm nay mà mình không tìm ra kẻ trộm sợ là sẽ bị Hoắc Liên Tâm chế giễu, về sau Hoắc Liên Tâm nhất định mỗi ngày đều sẽ lôi chuyện này ra nói.



“Thúy Loan, quần áo bản cung đều là ngươi phụ trách, ngươi mau cho bản cung một lời giải thích!” Ngữ khí Đổng Vân Nhu vẫn rất nhẹ nhàng, nhưng ánh mắt hồ mị lại cực kì sắc bén.
“Muội muội vừa rồi nói đúng, nên hảo hảo giáo huấn, răn đe, để tránh ngày sau người khác tái phạm, miễn cho một ít người nói bản cung quản giáo không nghiêm, chuyện Vân Phương điện sẽ không phải khiến muội muội lo lắng .” Đổng Vân Nhu hướng Hoắc Liên Tâm nở nụ cười, không hiểu sao, vẻ tươi cười kia làm cho tâm Hoắc Liên Tâm dâng lên một tia lãnh ý, Đổng Vân Nhu đã muốn chĩa mũi nhọn vào mình, nhất định phải sớm trừ bỏ, Hoắc Liên Tâm thầm nghĩ.



“Vậy muội muội không quấy rầy tỷ tỷ dụng hình , muội muội xin hồi Liên Tâm điện .” Hoắc Liên Tâm hướng Đổng Vân Nhu hành lễ, sau đó mang theo cung nữ của mình trở về.



Đổng Vân Nhu thấy Hoắc Liên Tâm đi rồi, lại liếc mắt nhìn Tiểu Hoa lung lay sắp đổ, có chút động dung, nàng biết không phải là Tiểu Hoa trộm, chỉ có thể nói nàng không may thôi.



“Ngươi vừa rồi nếu thừa nhận, ta sẽ không đánh ngươi. Khẩu khí cãi lại như thế, có thể cho ngươi cái lợi gì sao? Cuối cùng còn không phải làm khổ chính mình sao, thật sự là ngu xuẩn!” Đổng Vân Nhu nhìn về phía Tiểu Hoa, châm chọc nói.



“Ta…… không…… trộm……” Tiểu Hoa như trước kiên định nói, nàng hiện tại căn bản nghe không rõ nữ nhân ác độc này rốt cuộc đang nói cái gì. Hai tai đều bị ù, mặt bỏng rát đau đớn, đầu óc choáng váng đến mê sảng.



Đổng Vân Nhu nghe vậy, vẫn nở nụ cười trào phúng, nàng cũng đã từng quật cường như vậy.



“Đem bình dược cho nàng đi, đưa nàng về Hoán y cục.” Đổng Vân Nhu hướng cung nữ bên cạnh, mặt không chút thay đổi nói.

Rất sớm trước kia nàng đã biết thế giới này sẽ không có chỗ cho kẻ nhỏ bé chính nghĩa, chính nghĩa là dành cho kẻ cường đại, cho nên mặc dù tự mình biết không phải nàng trộm nhưng cũng sẽ không thay nàng tìm ra hung phạm, còn trong sạch của nàng, mình cũng sẽ không có áy náy, Đổng Vân Nhu lạnh lùng thầm nghĩ.



Nếu đã không áy náy, ngay cả dược cũng không nên cho, như vậy mới có lực thuyết phục.