Cung Khuynh

Chương 36 : Rung động. Rối loạn. Còn có thể bình thản được nữa hay không?

Ngày đăng: 13:58 19/04/20


“Phu quân sao?” Dung Vũ Ca vẫn như trước nhìn chằm chằm Vệ Minh Khê. Vệ Minh Khê lại không chút nào động dung.



Cao Hiên cảm giác không khí có chút đông cứng lạnh lẽo, liền nghĩ có lẽ phải đứng ra giảng hòa, vừa lúc đó thì Dung Vũ Ca mở miệng ra nói chuyện.



“Thái tử phu quân, thời gian đã không còn sớm nữa, phu quân có phải hay không nên lâm triều?” Dung Vũ Ca đột nhiên hướng Cao Hiên cười rực rỡ, ngữ khí ôn nhu ngọt ngào làm Cao Hiên cùng Vệ Minh Khê đều kinh ngạc, thân thể Vệ Minh Khê khẽ cứng lại.



Cao Hiên không dám tin nhìn Dung Vũ Ca, từ nhỏ đến lớn đây là lần đầu tiên nàng cười ôn nhu rạng rỡ với mình như thế, nụ cười rực rỡ, dung nhan khuynh quốc kia rốt cục cũng vì mình mà nở rộ, trái tim đột nhiên có loại cảm giác như say như nghiện, cảm giác hạnh phúc nói không nên lời.



Vệ Minh Khê đột nhiên có chút không thoải mái, nàng đã lường trước Dung Vũ Ca sẽ không nghe lời, không ngờ Dung Vũ Ca lại đột nhiên ngoan hiền như thế, tự dưng sinh ra cảm giác buồn buồn. Dung Vũ Ca nở nụ cười họa quốc với Hiên nhi, cái này vốn dĩ là chuyện mình vẫn hy vọng, vì sao giờ phút này mình một chút cũng không thấy vui vẻ?



“Phải rồi, mẫu hậu, ta cũng nên vào triều.” Cao Hiên thật tương phản với vẻ uể oải khi vừa mới đến, vui vẻ cười với Vệ Minh Khê. Vệ Minh Khê nhìn nhi tử tươi cười liền cảm thấy mình không làm gì sai, nhất định không có sai!



Cao Hiên rất nhanh rời khỏi Phượng Nghi cung, để Vệ Minh Khê cùng Dung Vũ Ca ở lại.



--------------------------------



“Mẫu hậu vừa lòng rồi chứ?” Dung Vũ Ca cất tiếng, âm thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng hỏi, tương phản hoàn toàn với vẻ ôn nhu ngọt ngào vừa rồi.




Vệ Minh Khê tránh không được Dung Vũ Ca, khoảng cách khắng khít, hương thơm quen thuộc cùng cơ thể mềm mại làm mình kháng cự thật khó khăn, một lần lại một lần nghe thanh âm Dung Vũ Ca truyền đến đáy lòng mình, tâm không hiểu sao có cảm giác rung động.



Nhưng như thế là không đúng, nàng không thể cùng Dung Vũ Ca làm những chuyện hoang đường như thế, nàng đã không phải là một thiếu nữ nữa, cho dù chưa từng có rung động như vậy, nhưng cũng không có dũng khí không biết sợ hãi như Dung Vũ Ca, dũng khí của nàng luôn luôn thua xa người khác.



Nàng là thê tử người khác, là mẫu thân của nhi tử, là mẹ chồng của nàng, bản thân nàng có trách nhiệm của mình, hết thảy đều nhất định không thể thay đổi, nàng và Dung Vũ Ca chắc chắn không bao giờ có kết quả.



Nữ tử cùng nữ tử sao có thể có cảm giác như vậy được? Lần trước cường hôn cũng không mang tính đả kích nặng nề như lần này, chuyện phát sinh hôm nay hoàn toàn khiến tâm Vệ Minh Khê nhiễu loạn, nàng gần như không thể xác định mình còn có thể lại bình thản ung dung với Dung Vũ Ca được nữa hay không.



----------------------------------



Dung Vũ Ca từ hồ nước đi ra, dáng người mềm mại, một tầng sa mỏng phủ lên thân thể, dung nhan xinh đẹp vẫn như trước, đoạt hết nhân tâm, một ngày nào đó nàng sẽ đem hết thảy đều hiến dâng cho mẫu hậu. Hôm nay là lần thứ hai mình vì Vệ Minh Khê mà khóc, mình vì nàng khóc bao nhiêu lần đều không sao cả, chỉ cần mẫu hậu hiểu là tốt rồi.



Quan trọng nhất là tâm mẫu hậu đã bắt đầu rối loạn, nhưng mẫu hậu vẫn không buông xuống được nhiều, ngày sau có lẽ mình còn phải chịu khổ nhiều hơn nữa. Nếu có thể mỗi lần đều giống như hôm nay, chịu đau một chút nhưng vẫn có chút ngọt ngào thì kỳ thật cũng không tính là quá tệ.



Dung Vũ Ca nhớ lại hôm nay đem Vệ Minh Khê ôm hồi lâu, khóe miệng khẽ cười, sau chuyện này nhất định không thể cho mẫu hậu có không gian để lùi bước hay phục hồi vẻ lạnh lùng, quan trọng nhất là phải nhanh chóng bảo trì khoảng cách thế này, không thể để nàng kịp cao chạy xa bay.