Cung Khuynh
Chương 93 : Ân đoạn nghĩa tuyệt
Ngày đăng: 13:59 19/04/20
“Vệ Minh Khê, nếu như ngươi làm không được, vậy thì đừng bao giờ xuất hiện trước mặt ta nữa!” Dung Vũ Ca không hề nhìn Vệ Minh Khê, bởi vì chỉ cần liếc mắt một cái, tâm nàng sẽ đau đớn như bị cường ngạnh xé rách.
Dù chỉ một câu Vệ Minh Khê cũng không nói nên lời, nàng không biết hiện tại mình còn có thể nói gì. Từ trước đến giờ, bề ngoài Vệ Minh Khê vốn luôn thanh nhã nhưng giờ phút này lại vô cùng chật vật, y phục vẫn còn dính thức ăn vừa rồi bị hất đổ, trên trán vẫn còn lưu huyết, mặt mày Vệ Minh Khê tái nhợt, nhìn như có thể ngã xuống bất kỳ lúc nào. Vệ Minh Khê nhìn Dung Vũ Ca, càng nhìn càng chần chờ, đôi môi khẽ máy động nhưng lời gì cũng không thể thốt ra, chỉ đành chậm rãi lê đôi chân như đang mang sức nặng ngàn cân, xoay người rời đi.
Dung Vũ Ca nhìn Vệ Minh Khê ly khai, ánh mắt dần đỏ lên, kia trong mắt toàn là tơ máu dày đặc, nàng nắm chặt tóc, ôm lấy đầu như thể bị tẩu hoả nhập ma. Việc Vệ Minh Khê cứ như vậy rời đi làm cho Dung Vũ Ca hoàn toàn cuồng nộ, nàng nắm lấy hộp trang điểm trên bàn ném mạnh về hướng Vệ Minh Khê, mà Vệ Minh Khê cũng không hề né tránh, làm cho ngay giữa lưng lập tức bị một cú đập thật mạnh. Vệ Minh Khê rên lên một tiếng, không một ai biết Vệ Minh Khê bị ném trúng có bao nhiêu đau, chỉ có Dung Vũ Ca biết nàng ném có bao nhiêu mạnh.
Dung Vũ Ca nhìn thân thể vốn gầy yếu của Vệ Minh Khê cơ hồ lảo đảo như sắp ngã, nước mặt lại từng giọt tuôn rơi, nàng không muốn bất luận kẻ nào làm tổn thương Vệ Minh Khê, nhưng hôm nay người làm nàng bị thương lại chính là mình. Dung Vũ Ca hận mình, nhưng lại càng hận Vệ Minh Khê!! Vệ Minh Khê, vì sao ngươi có thể làm được điều như vậy, vì cớ gì ngươi có thể làm vậy đối với ta? Vì ngươi ta đã không còn gì cả, sao ngươi lại nỡ hung hăng đem lòng ta dày xéo.
--------------------------------------------
Tĩnh Doanh nhìn Vệ Minh Khê đi ra, toàn thân lộn xộn không nói, ngay cả trên trán vẫn còn lưu vết thương đang rỉ máu, làm cho Tĩnh Doanh lập tức muốn đi vào giáo huấn Dung Vũ Ca. Mặc dù lần này nương nương có làm chuyện quá đáng nhưng cũng đâu tới phiên Dung Vũ Ca làm nương nương bị thương. Ngay từ đầu nếu Dung Vũ Ca biết cố kị luân thường không câu dẫn nương nương, thì hôm nay nương nương làm sao lâm vào tuyệt cảnh như thế này. Đó chính là nghiệt căn do Dung Vũ Ca tạo ra, kết xuất nên nghiệt quả, cũng chính là báo ứng của nàng vậy.
Nếu Dung Vũ Ca không câu dẫn Vệ Minh Khê, nàng vẫn sẽ là một Vệ Minh Khê không nhiễm chút bụi trần, chính là do Dung Vũ Ca cứ nhất quyết kéo nàng từ trên mây rơi xuống, làm cho Vệ Minh Khê hiểu được thất tình lục dục, cũng làm cho cả đời Vệ Minh Khê vì việc này mà mệt mỏi. Dung Vũ Ca hiện tại có thể oán trách Vệ Minh Khê, có thể hận Vệ Minh Khê, nhưng nỗi khổ trong lòng Vệ Minh Khê thì biết tố khổ cùng ai đây?
Nhất thời Dung Vũ Ca không biết nói lời gì để chống đỡ, nàng vì Vệ Minh Khê phụ tẫn thiên hạ nên tuyệt đối không cho phép Vệ Minh Khê phụ mình. Nếu Vệ Minh Khê nói đoạn tình, mình sẽ an nhiên tiếp nhận sao? Mình vì nàng phụ tẫn thiên hạ, Vệ Minh Khê còn nói được câu gì? Có đôi khi mở miệng nói một việc còn khó khăn hơn so với làm được việc đó.
“Vệ Minh Khê không sai, sai là Dung Vũ Ca tự mình đa tình, Vệ Minh Khê muốn đoạn tình, vậy thì tình này cứ đoạn đi.” Dung Vũ Ca cười nói, sau khi Vệ Minh Khê đưa mình lên giường kẻ khác, còn có tình gì là không thể đoạn đâu?
Sau khi Vệ Minh Khê hôn mê tỉnh lại, việc đầu tiên là chạy tới Phượng Nghi cung, hoàn toàn bất chấp vết thương trên trán và xương sống của mình, nàng lo lắng Dung Vũ Ca một giọt nước cũng không uống, nhưng đúng lúc bước vào thì nghe thấy Dung Vũ Ca nói đoạn tình, chén cháo trên tay bỗng chốc rơi xuống, nước mắt cũng cuồn cuộn tuôn rơi. Kết cục này vốn là kết cục mà nàng vẫn muốn, sau khi mảnh tình này chấm dứt, nàng sẽ không cần đeo tội danh nghịch luân này trên lưng nữa, cũng không cần hổ thẹn với nhi tử của mình, nhưng đến khi thật sự nghe được, nàng đột nhiên phát hiện so với việc mang tội danh nghịch luân cùng giành thê tử của con, nàng lại càng không cách nào chịu được sự quyết liệt của Dung Vũ Ca giờ phút này. Thì ra Dung Vũ Ca đã xâm nhập vào sâu trong tận cốt tuỷ của mình mà mình vẫn hồn nhiên không hề hay biết, bây giờ nàng muốn tách ra khỏi thân thể này, làm cho toàn thân bắt đầu kịch liệt đau đớn.
Dung Vũ Ca theo thanh âm tiếng chén rơi xuống thấy được Vệ Minh Khê, khuôn mặt nàng vẫn tái nhợt như trước, lệ châu vương đầy khoé mắt, kia đau đớn tựa hồ như thể bị vứt bỏ. Dung Vũ Ca trào phúng nhếch miệng, rõ ràng người bị vứt bỏ là mình, Vệ Minh Khê biểu hiện khó khăn như vậy để làm cái gì, đây không phải là kết quả mà nàng vẫn muốn sao? Có vài người vô cùng đáng hận, giống như Vệ Minh Khê bây giờ vậy.
“Từ nay về sau, Dung Vũ Ca và Vệ Minh Khê ân đoạn nghĩa tuyệt!” Thanh âm Dung Vũ Ca rất lớn, cũng rất bình tĩnh, không chỉ nói cho mình Tĩnh Doanh nghe, mà chính là nói cho Vệ Minh Khê biết.
Vệ Minh Khê hoàn toàn hoảng loạn, nếu lúc trước Dung Vũ Ca còn có thể lấy thứ này thứ nọ ném mình, phát giận với mình, làm cho mình vẫn còn cảm thấy có đường vãn hồi, thì giờ phút này Dung Vũ Ca lại hoàn toàn bình tĩnh, làm cho Vệ Minh Khê thúc thủ vô sách. Thương tâm quá mức sẽ làm tâm chết, và cũng chỉ có tâm chết mới có thể bình tĩnh được như thế.