Cùng Ngươi Dệt Nên Một Giấc Mộng Dài

Chương 11 :

Ngày đăng: 09:55 18/04/20


Cộp... Cộp...



" Ai ở ngoài gõ cửa ồn ào vậy? "



Ngụy Lão Lão cau mài đẩy ra khúc cây chắn cửa, ở tuổi này của bà rất dễ mẫn cảm với mấy tiếng động lớn ồn ào. Vả lại mấy ngày trước mấy tiểu quỷ trong thôn nghịch ngợm gõ cửa chọc bà chống gậy đi ra thì ù té chạy mất dạng, bị chọc phá mấy ngày liền như vậy bà định bụng hôm nay phải cho mỗi thằng nhãi một gậy vào mông trừng trị mới được.



Kết quả vừa mở cửa ra, hốc mắt bà liền xúc động chảy ra nước mắt.



" Thằng khỉ con giờ này mới chịu về vác mặt thăm bà già này à! " Ngụy Lão Lão mặc dù vui đến chảy nước mắt nhưng vẫn cắn răng giơ gậy gỗ xoan lên hù Ôn Hàn một trận.



Bách Dạ nhanh tay kéo Ôn Hàn hộ phía sau chỉ chừa cho y ló ra đầu nhỏ đàm phán với bà cụ trước mặt: " Ngoại đừng xúc động, con thật sự có việc mới không về được mà! "



Ngụy Lão Lão tâm mềm cũng không thật hạ thủ với y, tốt xấu gì bà chăm nó cũng mười mấy năm, cưng còn không hết sao lại nỡ đánh nó được.



Điều chỉnh cảm xúc xong, lúc này bà mới chú ý đi với cháu bà trở về lần này còn có thêm một nam nhân.



" Cậu này là? "



Còn che chở cháu bà như gà mẹ vậy? Chàng trai trẻ này cũng lạ thật!



Ôn Hàn khụ một tiếng, đổi lại đi phía trước chắn trước mặt Bách Dạ. Tiếc là chiều cao của y không bằng hắn, trong khi hắn 1m85 thì y chỉ có 1m75 thôi cho nên che thì cũng che được từ cổ hắn trở xuống.



" À à, thật ra đây là bạn con. Cậu ấy kêu Bách Dạ, là bạn chí cốt kiêm bạn cùng phòng đúng không? " Ôn Hàn đổ mồ hôi cố giấu diếm chuyện hài người quen nhau với Ngụy Lão Lão, dưới ánh mắt như tia laser vội thúc cù chỏ lên ngực Bách Dạ cưỡng ép hắn phối hợp theo.



Bách Dạ bị y thúc một chỏ vào ngực, đau muốn chết lặng, cắn răng gật nhẹ đầu.



Ngụy Lão Lão phòng bị lúc này mới chịu buông bỏ xuống, sắc mặt hoà hoãn trở lại nghiêng người nhường đường cho hai người bọn hắn vào trong.




Hắn hoá ra còn có thể cười, cũng biết buồn rầu lo lắng, còn biết yêu như bao người khác.



Bách Dạ vô thức đem người trong lòng càng thêm siết chặt lấy, hắn bắt đầu cảm thấy bất an khi ở bên cạnh y. Bất luận y có ở bên cạnh hắn đi nữa, nổi bất an cũng ngày càng lớn dần.



Chỉ có khi đem y cùng hắn liên kết chặt chẽ một chỗ thì nỗi bất an kia mới vơi đi không ít, có như vậy hắn mới cảm giác được sự tồn tại của y là chân thật nhất.



Ở hắn nhíu chặt mài khó chịu, Ôn Hàn từ trên bả vai hắn ngẩng đầu lên chớp đôi mắt chứa cả một bầu trời đầy sao.



Y cười khẽ đem đầu ngón tay ấn giữa hai chân mài đang chau lại của hắn xoa nhẹ.



Bách Dạ lại làm ảo giác, hắn mơ hồ nhìn được hai hình ảnh chồng chéo lên nhau.



Ôn Hàn cùng thiếu niên kia có cùng một đôi mắt chứa ngôi sao sáng, biểu tình vô hạn ôn nhu mấp máy môi nói:



" Bách Dạ, em thích anh "



Bất an trong lòng hắn vì một câu nói này như thủy triều " ào ào " rút xuống, nước mắt không biết vì sao lại không khống chế từng giọt từng giọt rơi xuống hai bên má gầy gò trượt dần xuống rơi lên vầng trán y.



Hắn nghẹn ngào hôn lên đôi mắt mở ra ngơ ngác nhìn của Ôn Hàn thiều thào đáp lại.



" Anh yêu em, Tiểu Hàn. Chắc chắn "



Ngàn năm trước bỏ lỡ người một kiếp.



Ngàn năm sau nguyện một hộ ngươi một đời.