Cùng Quân Đi Về
Chương 1 :
Ngày đăng: 12:49 18/04/20
Edit: Siu Nhơn Mèo
Một, động xuân tâm
Có một hộ gia đình vừa mới chuyển đến trấn Thanh Hà, nghe nói là hai huynh đệ, một người tên là Thẩm Ngôn, người còn lại thì không rõ tục danh, chỉ biết gọi y là Lục gia.
Lúc mới chuyển đến, hai người cũng không có bằng hữu thân thích, nhưng chỉ cần dựa vào mấy chữ trên tấm hoành treo trước cửa Thẩm phủ, đã hấp dẫn không biết bao nhiêu là thư sinh đến hỏi thăm xem tột cùng là do ai viết.
Vì vậy cái người tên Thẩm Ngôn kia liền bị viện trưởng thư viện sáu lần đến nhà mời làm phu tử, hễ có thời gian rảnh là phải đến lớp dạy mấy đứa học trò. Ban đầu, mọi người chẳng qua là cảm thấy chữ của hắn đẹp, mãi đến sau kì thi xuân, thư viện có được một thám hoa, áo gấm về làng còn đặc biệt đến chỗ Thẩm Ngôn tạ ơn, mọi người mới biết được hắn học thức uyên bác, nhất là về lĩnh vực sách luận*.
*Sách luận: trong thời phong kiến dùng để chỉ các bài văn nghị luận về các vấn đề chính trị để hiến sách cho triều đình.
Mà người còn lại thì mở một hiệu dệt vải, vải thêu hai mặt là sản phẩm nổi danh nhất trấn Thanh Hà, qua tay y thì thanh danh ngày càng lan xa, có người ghen tị đến đỏ mắt, giựt dây mấy thẩm nương dệt vải đòi tăng tiền công, nhưng những thẩm nương này lại nói, Lục gia là người tốt, trả tiền công cao chưa nói, lại không bóc lột giờ công của các bà, trên dưới cả nhà cũng đều được sắp xếp thỏa đáng.
Cứ thể mà trụ ở đó đã ba năm, mê hoặc biết bao nhiêu trái tim các thiếu nữ, nhưng đều là hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình.
“Đại tỷ tỷ, tỷ xem coi Lục gia càng nhìn càng thấy trẻ.” Tiểu cô nương vừa đến tuổi cập kê ửng hồng hai gò má, vừa xấu hổ vừa khẩn trương mà liếc nhìn vị nam tử đang đứng trước quầy hàng rong.
Vị nữ tử vừa mới lấy chồng không lâu trừng mắt nhìn nàng: “Coi chừng mẫu thân nghe được, nhốt muội ở nhà đó.”
Tiểu cô nương vội vàng che miệng, lắc lắc đầu, nhưng ánh mắt lại vẫn như cũ không nhịn được mà rơi vào trên đường viền bạc của chiếc áo gấm đen.
Đại tỷ tỷ nhìn thấy, chỉ có thể thầm thở dài một tiếng trong lòng, năm đó nàng cũng không như vậy, mà cố nén xấu hổ chạy đến hỏi Thẩm phu tử có thể đến dự lễ cập kê của nàng được không, Thẩm phu tử lại khéo léo khước từ, cười híp mắt chúc nàng sau này tìm được một lang quân như ý, phu thê tôn trọng lẫn nhau. Cuối cùng thì cái hà bao thêu uyên ương trong ngực nàng cũng chẳng thể tặng đi được nữa.
Hai vị đương gia Thẩm phủ, là giấc mộng của biết bao nhiêu nữ tử trấn Thanh Hà, nhưng mộng chung quy vẫn là mộng. Vị hôn phu hiện giờ đối xử rất tốt với nàng, ngược lại khiến nàng cảm thấy một lần rung động ấy như là ảo ảnh trong mơ, chẳng qua chỉ là nỗi niềm tiếc nuối cuối cùng trong quảng thời gian còn độ xuân khuê kia mà thôi.
Nhưng thực ra, hai vị đương gia Thẩm phủ cũng không còn trẻ.
“Bốn mươi mà không hoặc* nha, Lục gia.” Thẩm Ngôn cười híp mắt nhìn y.
Lục Hành Chỉ không hiểu được hắn muốn nói gì, nhíu mày: “Ta còn có gì để mà hoặc đây?”
Thẩm Ngôn khép quạt lại, duỗi người: “Nói vậy cũng không chính xác, ta thấy người thế nhưng mê hoặc** được không ít thiếu nam thiếu nữ.”
Sắc mặt Tôn Hoán Lâm thoáng chốc thay đổi, họ Lục là quốc họ, tuy rằng trong dân gian cũng có, thế nhưng chợt nghe đến cái họ này, đáy lòng Tôn Hoán Lâm đánh thịch, sắc mặt trong nhất thời cũng biến đổi. Đợi đến sau khi gặng hỏi kỹ lưỡng mới biết được chẳng qua chỉ là trùng hợp, phụ mẫu Lục Hành Chỉ đều đã qua đời, sống ở đây cùng với đệ đệ.
Lại nói thêm vài câu, rốt cuộc Lục Hành Chỉ cũng hiểu rõ ý đồ đến đây của Tôn Hoán Lâm: “Hoàng thương*?” Ý của Tôn Hoán Lâm là muốn bảo y dệt ra loại vải tốt nhất để dâng lên cho triều đình, chuyện hoàng thương này có lão đề bạt thì có thể từ từ mà lên kế hoạch.
*Hoàng thương: Làm ăn buôn bán với triều đình.
Tôn Hoán Lâm đang đợi y tạ ơn, lại thấy Lục Hành Chỉ chắp tay: “Thứ cho thảo dân không thể theo lệnh.”
“Ngươi!” Nắp trà bị đập mạnh trở về trong chén vang âm lanh lảnh, “Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt!”
“Đối với thảo dân mà nói, danh lợi chẳng qua chỉ là mây khói, chí thảo dân không ở nơi này, ước muốn nửa đời còn lại cũng chỉ là bảo hộ một người sống đến cuối đời.”
Lục Hành Chỉ lại nói thêm vài câu xã giao, nghe ra là ý chúc Tôn Hoán Lâm một bước lên mây, nhưng ngụ ý lại là y không gánh nổi loại ưu ái này, đến cuối cùng dĩ nhiên là lấy cớ trong nhà có việc mà cáo từ. Đổng Phương đột nhiên có hơi hối hận, hôm nay hẳn phải nên mời cả Thẩm Ngôn nữa, có Thẩm Ngôn ở đây thì Lục Hành Chỉ cũng sẽ dễ nói chuyện hơn nhiều.
“Thật đúng là quá buồn cười!” Tôn Hoán Lâm bị chọc tức đến mức phổi cũng đau, nếu như không thật sự nhìn trúng tơ lụa của Cẩm Tú Trang, thì sao lại phải để cho một thương nhân lấn ép đến trên đầu mình, “Loại lụa thêu hai mặt kia lẽ nào chỉ có mỗi Lục Hành Chỉ mới có thể dệt?”
Tôn Hoán Lâm làm quan nhiều năm như vậy rồi, còn chưa bao giờ gặp phải một kẻ thương nhân nào mà ngay cả một nửa mặt mũi cũng không chịu cho lão như vậy. Sĩ nông công thương, thương xếp hạng chót. Tuy lúc Huệ Minh đế tại vị đã đề cao địa vị của thương nhân, nhưng cho dù lớn hơn nữa thì ở đâu ra đạo lý lớn hơn cả quan?
Lão khoát tay để Đổng Phương lui xuống, bản thân thì suy nghĩ xem nên làm thế nào để bắt bí một thương nhân nho nhỏ.
Nhưng con gái lão lại kéo ống tay áo của lão không thuận theo: “Cha, con gái muốn y làm phu quân của con.”
“Hoang đường!” Tôn Hoán Lâm chau mày, tiểu nữ nhà lão từ khi vừa ra đời đã là viên ngọc quý được lão nâng niu trên tay, luôn luôn chiều nàng làm bậy, cho nên đến tuổi cập kê rồi mà vẫn còn là khuê nữ. Hiện tại cũng là do nàng la hét đòi đến dạo trấn Thanh Hà một vòng, Tôn Hoán Lâm mới dẫn nàng theo, chuyện vừa mới xảy ra chắc là đúng lúc bị nàng nấp sau tấm bình phong nhìn thấy.
“Con nói xem hắn là ai chứ? Chỉ là một thương nhân, nếu con muốn trạng nguyên cha cũng có thể gả con đi.”
“Cha.” Tôn Thiên kéo tay áo lão, “Con gái thấy y không kém hơn trạng nguyên chút nào đâu, vả lại bây giờ làm gì có nam tử nào có thể nói ra câu bảo hộ một người sống đến cuối đời như y? Con không muốn giống như tỷ tỷ…”
“Nói bậy bạ gì đó.” Tôn Hoán Lâm nhíu mày, vẫn còn đang để tâm thân phận của y. Tôn Thiên chớp chớp mắt: “Hơn nữa, chẳng phải cha đang có ý định đề bạt y cho hoàng thượng đấy sao, bây giờ y không chịu, nhưng có con gái cha ở đây… Cha, từ nhỏ đến lớn con gái chưa từng xin cha việc gì, lần này người chiều ý con gái người đi mà.”
“Con đó…” Tôn Hoán Lâm nhìn đứa con gái bị mình chiều hư, nhưng cũng không đành lòng cự tuyệt.