Cùng Quân Đi Về

Chương 12 :

Ngày đăng: 12:49 18/04/20


Edit: Siu Nhơn MèoThẩm Ngôn hít sâu một hơi, đưa tay đặt lên đầu gối Lục Uyên: “Đừng tức giận mà.”Ba mươi bốn, đừng tức giận mà.



“Gia, uống hớp trà đi ạ.”



“Không uống!” Lục Uyên hung hăng quăng chồng tấu chương trong tay xuống đất.



Thẩm Ngôn thở dài một hơi, Hoàng thượng đây là đã dằn lại rất nhiều, từ sau khi ra khỏi quán trà thì một mạch nghiêm mặt, ngay cả cơm tối cũng ăn chưa được vài miếng. Tận đến khi nhìn thấy đống sổ con ám vệ đưa tới, Lục Uyên rốt cục bạo phát.



“Trước khi khai chiến với Nhu Nhiên, lúc trẫm cho lão Từ Úy này cáo lão hồi hương, những người này nói thế nào?! Nói trẫm ăn cháo đá bát, nói trẫm phụ bạc cựu thần, nói trẫm mượn cơ hội loại trừ người của phụ Hoàng.” Lục Uyên giận đến mức to tiếng.



Thẩm Ngôn biết trong lúc Lục Uyên phê tấu chương đều có ám vệ vây quanh như hàng rào sắt, cho nên cũng không cố kỵ việc dùng từ.



“Hoàng thượng, xin bớt giận, đều đã qua rồi ạ.” Thẩm Ngôn tiếp tục khuyên nhủ: “Tóm lại hiện giờ bọn họ không thể gây nên sóng gió gì, Người đừng tức giận.”



“Sao trẫm có thể không giận?” Lục Uyên đập một cái lên bàn, cảm thấy hơi đau đầu, “Không phải ngươi không biết, ngay cả nguyên Binh bộ thượng thư cũng dám cấu kết giặc ngoài, nước ở Huy Nam này…” Y cười lạnh, “Không khỏi cũng quá vẩn đục rồi.”



“Bệ hạ, cấu kết giặc ngoài đương nhiên không thể dung tha, chỉ có điều… Nước quá trong ắt sẽ không có cá.”



“Trẫm biết.” Lục Uyên nhìn Thẩm Ngôn vẫn cứ cố chấp khom lưng dâng trà cho mình, giọng dịu lại, “Dọa ngươi sợ rồi? Trẫm không phải là mắng ngươi.”



“Cho dù mắng nô tài cũng không sao.”



Lục Uyên nhận trà nhấp một miếng, nhìn vài phiến trà xanh biếc trong chén, lòng dịu lại rất nhiều: “Sau này nếu trẫm có phát giận lần nữa, thì ngươi tránh xa ta ra một chút.”



Thẩm Ngôn trước giờ vẫn luôn nghe lời nay lại cứ khăng khăng bước về trước một bước.



Lục Uyên có hơi ngạc nhiên, đây có được tính là lần đầu tiên Thẩm Ngôn ngược lại lời y không đây?



“Hoàng thượng Người có bệnh cũ hay đau đầu, thái y nói không thể nổi giận. Nếu Người có phát giận lần nữa, ngay cả khi nhắm vào nô tài, nô tài cũng sẽ không chống đối Người.”




Thẩm Ngôn hiểu ý, đưa ra tín vật đã chuẩn bị xong từ sớm.



Trình Kỵ nhìn thấy mấy chữ viết của Nhu Nhiên trên tấm thẻ tên, vội vàng cất vào trong tay áo.Ba mươi sáu, trao đổi tín vật.



“Người này có tin được thật không?”



Trong thư phòng ở Từ phủ, có hai người đang bí mật bàn chuyện.



“Ta phái người tra xét lai lịch của bọn họ, quả thực tin được.” Trình Kỵ móc tín vật mà lúc trước Lục Uyên đưa cho gã từ trong lòng ra, “Ngài xem.”



Từ Úy nghiên cứu hồi lâu, gật đầu: “Tín vật này đích xác là thật.” Chức vị của lão ở Binh bộ rất cao, tù binh người Nhu Nhiên lão đã gặp không ít, ấn tín này quả thực là thật, thân phận người nắm trong tay ấn tín này nhất định không thấp.



“Tên họ người nọ là gì?”



“Y chỉ nói y họ Lục, thế nhưng lại không nói tên.”



“Lục…”



“Từ đại nhân, ta biết ngài cẩn thận, thế nhưng nếu thật sự là người của triều đình, ai lại dám lấy quốc họ làm tên giả?” Trình Kỵ thấy Từ Úy do dự, lập tức nóng lòng.



“Không, lão phu đang nghĩ. Tháng trước lão phu nghe được một tin, lục Hoàng tử Nhu Nhiên lén vào kinh thành.” Từ Úy viết một chữ “Lục” lên giấy, “Đây phải chăng là nghĩa của lục?”



“Đại nhân tài cao!” Trình Kỵ cũng thông suốt.



Từ Úy suy nghĩ một chốc, giao tư ấn của mình cho Trình Kỵ: “Y không muốn gặp lão phu, cũng có thể hiểu được, ngươi đưa cái này cho y để tỏ rõ thành ý của lão phu.”



Nghĩ một chút lại nhấc bút viết một phong thư, giao cho Trình Kỵ.