Cùng Quân Đi Về

Chương 25 :

Ngày đăng: 12:50 18/04/20


Edit: Siu Nhơn Mèo“Trẫm sẽ không để Thẩm Ngôn chịu uất ức.”Bảy mươi ba, tự thân lựa chọn.



Nghe thấy động tĩnh ngoài trướng, Thẩm Ngôn cả kinh xém chút nữa đã cắn phải đầu lưỡi mình.



Sắc mặt Lục Uyên cũng khó coi, y đè Thẩm Ngôn đang muốn bò dậy lại, vỗ vỗ: “Ngươi nằm đi.”



Lục Uyên tùy ý khoác lên mình một lớp áo ngoài, xốc lên màn trướng, sửa sang lại cổ áo rồi bước ra khỏi bình phong.



“Vào đi.”



“Thỉnh an bệ hạ.”



“Bình thân.”



Thị vệ đè ép nữ tử đang cúi đầu, nữ tử mặc y phục của cung nữ, nhưng lúc này trang sức và áo váy có hơi xốc xếch, trên giày dính đầy bùn đất.



“Nhìn thấy Hoàng thượng còn không mau hành lễ?”



“Thôi.” Lục Uyên khoát tay áo, “Ta biết cung nữ này, Thái hậu muốn nhận nàng làm nghĩa nữ, thả ra đi.”



Thị vệ kinh ngạc trợn tròn hai mắt, lại ngay lập tức nhận ra rằng mình đã xía vào chuyện không nên xía, nhanh chóng thu lại bàn tay đang đè trên đầu vai cung nữ: “Xin lỗi, đắc tội rồi.”



Cung nữ lặng lẽ lắc đầu.



Đợi đến khi thị vệ ra khỏi trướng, lúc này đây ở trong trướng Lục Uyên cứ vậy mà lẳng lặng nhìn nàng, kéo khóe môi: “Được rồi, đứng lên đi.”



Dứt lời thì bóng dáng khoác áo thêu rồng cũng quay đầu bước vào bên trong.



“Thần…” Nói đến giữa chừng, cung nữ ngừng một chút, “Tối nay ta có thể ở lại chỗ này được không?”



“Ở đây?” Lục Uyên khó hiểu quay đầu nhìn nàng, “Thật vất vả ngươi mới lẻn vào được, ở lại chỗ này của trẫm thì có ý nghĩa gì nữa không?”




“Vây săn sắp bắt đầu, chỉ đợi mỗi mình ngươi thôi.”



Thẩm Ngôn lập tức luống cuống, Lục Uyên tự kiểm điểm bản thân, ngẫm thấy mình không nên bắt nạt người ta quá đáng: “Đùa ngươi thôi, Tiết Minh cũng chưa đến.”



Đại tướng quân Tiết Minh…



Thẩm Ngôn mím môi, không vui cho lắm.



Lục Uyên thấy thế thì có hơi buồn cười: “Ngươi nghĩ ngợi còn nhiều hơn cả ta, yên tâm, gã không tới không phải là coi rẻ Hoàng uy. Trẫm đoán… Gã cả đêm không ngủ.”



“Vì sao ạ?” Thẩm Ngôn tức giận nói, “Lẽ nào thành ý Người cho còn chưa đủ nhiều sao?” Thịnh yến hôm qua đã biểu thị sự tán thưởng của Hoàng thượng đối với võ tướng, lúc luận công ban thưởng tuyệt đối sẽ không bạc đãi bọn họ.



Lục Uyên chọt chọt chóp mũi hắn: “Ngươi biết ngôi chùa mà Hoàng hậu đến lễ Phật ở đâu không?”



“Chẳng phải hôm qua Hoàng hậu…”



Lục Uyên đặt ngón tay lên môi “suỵt” một tiếng: “Ngôi chùa đó chỉ cách nơi này nửa canh giờ đi xe ngựa, ngươi nghĩ vì sao nàng phải lấy thân phận cung nữ trà trộn vào đây?”



Tất nhiên là để gặp người mà trong cung không gặp được…



Thẩm Ngôn mở to hai mắt, vẻ mặt tràn đầy sự ngạc nhiên.



Trong đầu đột nhiên lóe lên thân thế của Tiết Minh ——



Tiết Minh xuất thân thấp hèn, phụ mẫu đều là gia nô ở Liễu gia, sau này được Liễu quốc công tán thưởng, miễn nô tịch cho gã. Tiết Minh vẫn luôn dốc sức vì Liễu phủ*, sau lại nhập ngũ tòng quân.



*Trong bản raw là Tiết phủ, nhưng em thấy hơi sai sai, cha mẹ Tiết Minh đều làm nô bộc, lấy đâu ra Tiết phủ. Hình như tác giả viết nhầm, nên em mạn phép sửa lại luôn.



Người mà Hoàng hậu Liễu Ngọc Ly muốn gặp hẳn là công thần lớn nhất trong trận chiến chinh phạt Nhu Nhiên —— Tiết Minh.