Cùng Quân Đi Về
Chương 32 :
Ngày đăng: 12:50 18/04/20
Edit: Siu Nhơn Mèo
Chương này là một trong những chương đắt giá nhất của truyện. Cho nên các mẹ đọc chậm thôi:"(((((((Nếu ngươi nhục ta, ta có thể nhịn.
Nếu ngươi khi Quân, thì đó là tội không thể thứ.Chín mươi tư, không có Thẩm Ngôn.
Cửa Trường Nhạc cung đóng kín, một chậu máu loãng được bưng ra, một chồng khăn vải được mang vào.
Có người nói Hoàng hậu sắp không xong rồi.
Mà vẻ mặt Lục Uyên mỗi ngày thượng triều cũng càng thêm khó coi.
Bên trong ngự thư phòng.
“Hoàng thượng.” Tiết Minh quỳ gối trước mặt Lục Uyên, rất lâu không chịu đứng dậy.
“Tiết Minh!” Lúc này Lục Uyên vẻ mặt tức giận, “Ngươi có biết Liễu Ngọc Ly là ai không?”
Tiết Minh mím môi không nói, Lục Uyên hung hăng quăng mạnh tấu chương đang cầm trong tay xuống, Tiết Minh không tránh, bản tấu in ra một vệt đỏ trên trán gã, đủ để nhìn ra cơn giận của Lục Uyên lớn đến cỡ nào.
Lục Uyên đứng dậy, bước đến trước mặt Tiết Minh, giọng nói đè nặng cơn giận: “Nàng là Hoàng hậu! Cũng là thân mẫu của Thái tử!”
“Ngươi có biết bởi vì tư tâm của ngươi, sẽ có bao nhiêu người bởi vậy mà chịu liên lụy hay không?” Lục Uyên giận đến phát run, trong thiên thu yến của Hoàng hậu, Tiết Minh uống nhiều rượu, gã dâng lên bài thơ, bị người có tâm nhìn ra được manh mối trong đó, do đó phát sinh ra những tai họa liên tiếp sau này.
*Thiên thu yến: Tiệc sinh nhật.
Hắn không phải là nhìn Đức Phi, mà là thấy được hai vị phấn điêu ngọc trác sau lưng Đức phi, tiểu thái giám mặt mày như hoa, cực kỳ lạ mắt.
“Thế nào? Bổn cung không nhận nổi một tiếng nương nương của công công?”
Thẩm Ngôn cười cười: “Đức phi nương nương sao lại nói vậy, chỉ là gần đây ta quá mức bận rộn, đột nhiên thấy được dung nhan thần tiên của nương nương, nên có hơi sững sờ.”
“Xem như ngươi biết nói.” Đức phi cười cười, “Nào, ra mắt Thẩm tổng quản đi.”
Hai thái giám sau lưng Đức phi bước lên, cung kính nói: “Dung Nhan, Dung Linh tham kiến Thẩm tổng quản, thỉnh an Thẩm tổng quản.”
“Nương nương đây là…” Lòng Thẩm Ngôn thầm “lộp bộp”, dấy lên cảm giác khó chịu nồng nặc.
“Bổn cung nghe nói những ngày qua công công bận việc ở Trường Nhạc cung, bổn cung cũng lo lắng thay Hoàng hậu tỷ tỷ, cũng muốn vì bệ hạ phân ưu. Nghĩ tới nghĩ lui, việc bổn cung có thể làm không nhiều lắm, bèn chọn ra trong cung hai tiểu thái giám thông minh. Nếu công công bộn bề việc ở Trường Nhạc cung, bên cạnh bệ hạ tất nhiên sẽ có nhiều sơ xuất, hai tiểu thái giám này công công dẫn đi đi.”
“Nương nương.” Thẩm Ngôn thu lại nụ cười, “Bên người bệ hạ không phải dạng gì cũng có thể đến.”
“Công công lo cho bệ hạ, bổn cung tất nhiên cũng hiểu.”
Thẩm Ngôn chẳng biết có phải do mình quá đa tâm hay không, vẫn luôn cảm thấy Đức phi có điều ám chỉ.
“Việc này, bổn cung đã bẩm báo với Thái hậu nương nương từ trước rồi, có sự cho phép của nương nương, công công yên tâm đi thôi.”
Thẩm Ngôn mím môi, biết hai người kia hắn không thể không nhận, không chỉ là hắn, ngay cả Hoàng thượng muốn từ chối cũng phải suy tính nhiều lần.