Cùng Quân Đi Về

Chương 61 :

Ngày đăng: 12:50 18/04/20


Edit: Siu Nhơn MèoTrà này là loại mà Lục Uyên thích uống, mọi khi hắn luôn nghĩ nó đắng, nhưng lúc này uống vào lại làm dịu đi nỗi lòng nôn nóng nơi hắnMột trăm bảy mươi tám, tiểu Hầu gia.



“Thẩm gia.” Ám Tam vốn nghĩ rằng mang theo Thẩm Ngôn, hành trình sẽ bị kéo dài, không ngờ Thẩm Ngôn lại không hô khát cũng không than mệt, đói bụng thì gặm lương khô mua được từ trạm dịch. Cũng không trách Ám Tam có suy đoán này, tuy rằng gã biết Thẩm Ngôn thủy chung một lòng với Lục Uyên, chưa từng được sủng mà làm kiêu. Nhưng gã cũng biết, chi phí ăn mặc của Thẩm Ngôn được Lục Uyên chiếu theo tiểu chuẩn của chính y mà làm.



Ám Tam nhìn bóng lưng vội vã thúc ngựa của Thẩm Ngôn, một kẻ trước giờ vẫn luôn coi nhẹ tình cảm của người thường là gã cũng không nhịn được mà sinh ra cảm giác hâm mộ.



Nếu có một người có thể đối đãi với mình như vậy, gã nghĩ chắc có lẽ gã cũng có thể buông bỏ cuộc sống như hiện giờ. Làm ám vệ thật ra rất kích thích, cũng rất phóng khoáng, nhưng tâm thì không được an ổn.



“Ám Tam?” Thẩm Ngôn ghìm ngựa, quay đầu, “Chúng ta phải nhanh lên, đến kịp nơi trước buổi trưa.”



“Vâng!” Ám Tam lấy lại tinh thần, vung dây cương, chạy nhanh đến. Cùng lắm… Lục Uyên thoái vị, gã cũng từ chức được rồi, chắc hẳn thôn trấn mà Hoàng thượng tìm được ắt cũng là vùng đất trù phú.



Cũng nên nói là bọn họ may mắn, hai người mới vừa vào thành, ở cổng thành sau lưng đã có hai đội binh sĩ, nói là theo mệnh lệnh của bề trên phải tăng cường kiểm tra cửa trạm.



“Thẩm gia, trước ta tìm một chỗ nghỉ ngơi chút chứ? Chạy suốt một ngày đêm trên đường, thuộc hạ sợ ngài không chịu nổi.”



Thẩm Ngôn không có ý kiến gì, chỉ nói: “Dẫn ta đến gian phòng lúc trước Lục gia đã ở, sau đó bảo Tiết tướng quân và những thủ hạ còn lại bên trong thành vào đó gặp ta.”



“Vâng.”







“Khách quan, nghỉ chân hay là ở trọ?”



“Phòng chữ thiên số một.” Ám Tam đọc ra số phòng, vì tránh để rò rỉ đầu mối, gian phòng Lục Uyên ở lúc trước vẫn chưa được trả lại.



Nhưng sắc mặt của điếm tiểu nhị lại thay đổi, cười nịnh nọt nói: “Gia, vị gia này, ngài xem, tiểu nhân sắp xếp cho ngài ở phòng số hai được không? Đây…”



“Rõ ràng chúng ta vẫn chưa trả lại phòng.”



“Việc này… Tiểu nhân biết, gia ngài châm chước cho một lần này…” Ánh mắt của điếm tiểu nhị cứ liên tục liếc lên lầu, vẻ mặt khó xử, những nhìn thanh kiếm bên hông Ám Tam cũng biết người này không dễ chọc, liền nhỏ giọng nói, “Không phải là tiểu nhân không cho ngài ở, nhưng quan lão gia muốn ở…”



Quan lão gia…
“Thần, hiểu rõ.”







“Thần, hiểu rõ.”



“Hiểu rõ sao còn chưa cút đi?!” Giọng nói thô thiển của nữ tử cao to vô cùng gắt gỏng, “Bản Vương phải ra khỏi thành! Hôm nay phải đi!”



“Vâng, vâng, thần đi sắp xếp ngay.”



Bốn người giữ cửa đeo mặt nạ bảo hộ bằng sắt, một hộ vệ trong đó nghe thấy vậy, mắt lặng lẽ giật giật.



Thần… Quả nhiên là lòng muông dạ thú. Tuy Đại Dục có đất phong Vương, nhưng chỉ thu thuế ruộng đất, cũng không có quan viên được điều nhiệm tới.



Lần nữa nghe thấy tiếng kỵ binh qua lại ngoài cửa, Quy vương triệt để nóng nảy: “Bản Vương bây giờ sẽ ra khỏi thành.”



Mọi người cũng hiểu được nếu cứ tiếp tục như vậy nữa tất nhiên sẽ gặp chuyện. Cũng không biết là tại sao, Tiết Minh lại thay đổi đi phong cách hành sự cẩn thận vốn có, đánh cho bọn họ không kịp trở tay.



Ngay cả Quy vương cũng thầm lẩm bẩm trong lòng, lẽ ra người thông minh như Hoàng huynh nên biết được trên tay mình còn có con át chủ bài mới phải, cho nên là phải ngầm sai Tiết Minh mà không phải là trực tiếp đánh dẹp mình. Hơn nữa để lại di thể giả nọ hẳn có thể giúp gã qua mắt trót lọt được mới đúng chứ, cũng chẳng biết hiện giờ là tình thế gì đây nữa.



“Vương gia, mời lên kiệu.” Ôm sự hoài nghi, nữ tử cao to mặc một thân hồng y đành phủ khăn voan lên đầu, ngồi vào kiệu. Mà bốn tên thị vệ đeo mặt nạ sắt cũng lần lượt phóng lên ngồi trên ngựa cao to.



“Khởi kiệu ——”



Mà Thẩm Ngôn lúc này đang ngồi chờ ở khách điếm lại nhận được tin tức của ám vệ vội vàng mang về: “Thẩm gia, không xong rồi, bên kia có đến sáu, bảy cỗ kiệu hoa muốn ra khỏi thành.”



“Có bao nhiêu cỗ trùng với ngày hôm đó?”



“Trùng?” Lần này ám vệ hiểu ra ngay trong chớp mắt, lẽ nào người của Quy vương phủ đang trà trộn trong đám rước kiệu hoa? “Thuộc hạ đi xác định ngay.”



Thẩm Ngôn híp mắt, nhìn ra ngoài cửa sổ, trầm giọng nói: “Cứ làm theo lệnh của ta, không được bỏ sót cái nào!”