Cùng Quân Đi Về
Chương 63 :
Ngày đăng: 12:50 18/04/20
Edit: Siu Nhơn MèoThị vệ ai oán nghiêng đầu liếc mắt nhìn Thẩm Ngôn, bổ sung thêm một câu: “Còn phải nghe lời nội tử, không nghe lời là sẽ bị mắng.”Một trăm tám mươi ba, bắt Quy vương.
“Ngươi đùa bỡn bản Vương?!” Nhìn ngọc lưu ly quy trong tay, con rùa vô tội thảnh thơi nằm trong lòng bàn tay gã, khiến Quy vương không khỏi nghĩ rằng con rùa đen này đang giễu cợt gã.
Quy vương giận đến run người, hung hăng quăng mạnh miếng lưu ly quy xuống đất, căm hận nhắm nghiền hai mắt: “Muốn giết muốn xẻo gì thì cứ việc.”
Nhưng qua một hồi lâu Quy vương cũng không nghe thấy tiếng chém giết như trong dự đoán của gã, chỉ nghe thấy tiếng lầm bầm.
Mở mắt ra thì thấy, có một người mặc đồ đen ngồi xổm trong góc, đang nâng lấy con rùa đen kia lầm bầm nói: “Nó không đáng yêu à? Sao lại tùy tiện ném đi như vậy chứ? Đây là vật mà ta dùng tặng cho phu nhân tương lai, ngươi không cần thì trả lại cho ta…”
Quy vương: “…”
Thị vệ dường như cũng có phần không biết nói gì, đè vai Quy vương, dẫn gã đến bên cửa sổ: “Bảo bọn họ đầu hàng.”
Bên ngoài khách điếm đã có vô số người chết, so với những thuộc hạ có chuẩn bị mà đến của Tiết Minh, người và ngựa của Quy vương phủ thương vong lớn hơn cả.
“Nếu ta nói không thì sao?” Quy vương cắn răng.
“Vậy thì giết ngươi.” Thị vệ rạch ra trên cổ gã thêm một vệt máu, máu ứa ra từ trong kẻ hở da thịt rồi chảy xuống.
“Đau, đau, đau!” Quy vương la lên, “Ngừng tay hết cho ta!”
Tiết Minh chẳng biết nhảy vào cuộc chiến từ khi nào, gã vung tay lên: “Đầu hàng, bỏ binh khí xuống sẽ được bỏ qua, phản kháng thì giết bất luận tội!”
“Những nhóm binh khác đang ở đâu?”
“Ờ thành, thành Bắc…”
“Đừng hòng giở trò!” Thị vệ đưa tay lần mò trong ngực gã, sau đó móc ra một tấm lệnh bài, sau khi nhìn thấy rõ chữ trên đó, khẽ nhếch đuôi lông mày ném lệnh bài ra ngoài cửa sổ, “Tiết Minh, nhận lấy.”
Tiết Minh tiếp lấy lệnh bài rồi phi người lên ngựa, đợi lệnh của thị vệ.
“Đến thành Nam.”
“Ám Tam.”
Một bóng đen rơi xuống quỳ gối trên đất, hai tay ôm quyền.
“Đến tiệm cầm Thiên Nhất.”
“Làm sao ngài biết?!” Quy vương hít một ngụm khí lạnh, gã tận lực giấu đi tên tiệm cầm, nhưng sao thị vệ này lại biết? “Các hạ đến cùng là thần thánh phương nào?”
Ám Tam lĩnh mệnh rời đi, lúc này chỉ còn lại thị vệ mặt nạ sắt và Thẩm Ngôn ở đây.
“Không dám nhận là thần thánh, người thường mà thôi.” Thị vệ nhún vai, “Phải làm nhiều việc, không có ngày nghỉ, cũng không ai phát tiền công cho, thiên tai trách ta, nhân họa cũng là lỗi của ta, còn phải đề phòng tiểu nhân, khó lắm, khó lắm.”
Thẩm Ngôn kiềm không được mà phụt cười ra tiếng, thị vệ ai oán nghiêng đầu liếc mắt nhìn hắn, bổ sung thêm một câu: “Còn phải nghe lời nội tử, không nghe lời là sẽ bị mắng.”
Nội tử – Thẩm Ngôn: “…” Dấn thân vào nguy hiểm mà còn nói lý lẽ à? Đừng nói là đã dọa hắn sợ một phen, chẳng lẽ lại đi cảm kích người kia đã không màng nguy hiểm à?
Quy vương càng nghe càng mơ hồ, đó là chức vụ gì vậy? Thiên tai cũng đổ lên người y? Chẳng lẽ là khâm thiên giám*?
*Chú thích của tác giả: Khâm thiên giám: Chức vụ có từ đời nhà Minh. Chịu trách nhiệm quan sát thiên văn, dự báo thời tiết, làm lịch.
“Xin hỏi đại danh của các hạ?”
Bàn tay với những khớp xương rõ ràng của thị vệ đặt lên tấm mặt nạ sắt.
Quy vương thấy có hi vọng, càng cung kính mà quỳ gối trên tháp mềm: “Thuộc hạ nguyện làm trâu làm ngựa cho đại nhân, lật đổ tên hôn quân Lục Uyên, xây dựng lại thịnh thế.”
“Ồ?” Thị vệ cười khẽ, bàn tay chụp lên nút buộc mặt nạ, chậm rãi tháo xuống, lộ ra khuôn mặt sau lớp mặt nạ. Trên khuôn mặt anh tuấn kiên nghị tràn ngập nét cười đùa và lười biếng, nhưng hơn thế nữa chính là nét uy nghiêm làm cho người ta không dám nhìn thẳng.
Từ trong ánh mắt khiếp sợ và tuyệt vọng của Quy vương, Lục Uyên chậm rãi nói: “Biệt lai vô dạng*, mỗi lần gặp mặt là thập đệ lại khiến vi huynh có thêm nhận thức mới về đệ, cần phải tiếp tục duy trì.”
*Biệt lai vô dạng: Một câu hỏi thăm: Đã lâu không gặp, người có khỏe không?