Cùng Quân Đi Về

Chương 69 :

Ngày đăng: 12:50 18/04/20


Editor: Siu Nhơn Mèo“Bọn họ cũng giống như chúng ta vậy, một đôi người có tình mà thôi.”Hai trăm linh một, ép buộc.



Tôn Thiên mờ mịt nhìn hai tờ giấy: “Sao có thể? Điều này sao có thể?! Ta có nhân chứng, có thể chứng minh là ngươi kí.”



Nhân chứng…



Lục Uyên nhíu mày: “Đưa ta xem một chút cái mà ngươi gọi là hôn thư.”



Đổng Phương lấy lại tờ hôn thư từ trong tay Tôn Thiên vẫn còn đang thất hồn lạc phách, đưa cho Lục Uyên.



Lục Uyên tiếp nhận hôn thư, nâng mi mắt, đường nhìn rơi vào chỗ kí tên, rốt cuộc cũng biết được tờ hôn thư này được tạo nên như thế nào.



“Huyện lệnh đại nhân, ta muốn báo quan.”



Đổng Phương hiển nhiên cũng không ngờ chuyện lại thành như vậy, hắng giọng một cái: “Bản quan ở đây, có oan khuất gì, nhanh chóng nói ra.”



Lục Uyên trình hôn thư cho Đổng Phương: “Thảo dân muốn cáo trạng Tôn phủ làm giả giấy tờ…” Nhìn sắc mặt Tôn Thiên chợt biến, Lục Uyên thong thả nói, “Thảo dân còn hoài nghi tú nương* Ôn bà bà ở xưởng dệt của thảo dân bị Tôn phủ uy hiếp.”



*Tú nương: Người dệt vải, công nhân dệt vải.



“Ngươi nói bậy!” Tôn Thiên thất thanh nói, giọng nói bén nhọn khiến người khác khó chịu, “Ngươi, ngươi đứng núi này trông núi nọ, có mới nới cũ!”



“Có mới nới cũ?” Lục Uyên cười nhạt, “Ta với Thẩm Ngôn thuở nhỏ quen biết, đến nay đã bầu bạn được 28 năm, đừng nói ta chướng  mắt một nha đầu còn chưa dứt sữa như ngươi, cho dù là quốc sắc thiên hương… Ta cũng không đặt vào mắt.”



“Hay cho quốc sắc thiên hương, hay cho quốc sắc thiên hương.” Một giọng nam trung niên truyền đến từ phía sau đoàn người, mọi người quay đầu lại, thấy một cỗ kiệu quan dừng lại, theo sau ngoại trừ tùy tùng cầm theo nghi trượng, còn có hai con tuấn mã phi nhanh tới, vó ngựa giẫm lên mịt mùng bụi, khiến cho không ai thấy rõ người ngồi trên lưng ngựa. Đoàn người dần tách ra, tạo thành một con đường cho bọn họ.



“Lục lục gia thế mà lại không để Hoàng thượng vào mắt?”



Lục Uyên hé mắt, nghe thấy giọng nói thuộc về tri phủ Tô Châu Tôn Hoán Lâm.



“Tôn tri phủ, lục mỗ chỉ là một kẻ dân thường, lòng này đã có nơi thuộc về. Được sự yêu mến của Tôn tiểu thư, xin Tôn tri phủ giơ cao đánh khẽ chớ ép buộc.”



“Ép buộc? Rõ ràng là ngươi không biết điều.” Tôn Hoán Lâm bước ra khỏi kiệu quan, xuyên qua đám người, “Thiên nhi không ngại thiệt thòi mà gả cho ngươi, ngươi nếu rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, thì đừng trách bản quan không khách khí.”



Lục Uyên nhếch khóe môi, đột nhiên cất cao giọng nói: “Đưa ta cây viết.”



Y đáng nói chuyện với ai vậy? Mọi người hai mặt nhìn nhau, đang khi ngờ vực thì lại cảm thấy có một bóng đen lóe lên trước mắt mình, ngay trước mắt mọi người, trên tay Lục Uyên có thêm một cây bút lông cao cỡ chừng nửa người.




Sắc mặt Trình Dục cũng biến đổi.



“Nhị vị đại nhân không nhận biết ta cũng là đương nhiên, ta chỉ làm việc cho chủ nhân.”



“Chủ nhân của ngươi là…” Hạ Tử Du cũng có chút ít suy đoán với thân phận của gã.



“Ta!” Một bóng dáng nhỏ nhắn chạy ra khỏi đám người, xách váy chạy chậm đến bênh cạnh gã.



Lạnh lẽo nơi đáy mắt người áo đen tiên tán dần, vươn tay: “Nương tử chậm một chút.”



Đợi cho nàng đứng vững, người áo đen mới chắp tay: “Thảo dân Ngô Tam Tư, tham kiến nhị vị đại nhân.”



“Ngươi là người của Lục… Lục gia…” Trình Dục nhớ đến đám người áo đen thường lui tới phía sau Lục Uyên.



“Thảo dân đã từng không có họ tên, gốc gác, nhưng bây giờ đã có. Đối với thảo dân mà nói, những chuyện trước kia đã qua cả rồi, ta nghĩ nhị vị lão gia cũng không ngờ sẽ gặp lại cố nhân ở đây.” Ngô Tam Tư khoát khoát tay, “Chẳng qua thảo dân có chút bùi ngùi mà thôi, không quấy rầy nhị vị đại nhân xử án nữa.”



Một phen đối thoại lộn xộn, những người khác nghe không hiểu, chỉ là mang máng biết được Tam Tư tiểu ca đã từng có quen biết với hai vị đại nhân này.



Người khác không rõ, nhưng hai người Hạ, Trình lại hiểu.



Trước kia đã qua, không muốn tính mạng của nhà họ Tôn, nên xử lý như thế nào thì xử lý như thế ấy.







Mà tiểu nương tử nhà họ Ngô lại quấn lấy Ngô Tam Tư, hỏi gã có khát hay không, có mệt hay không, tay có đau hay không.



“Không mệt, không mệt, chuyện nhỏ mà thôi.”



Giọng nói của tiểu nương tử pha lẫn chút ít lo lắng: “Tướng công, địa vị của hai vị lão gia Lục, Thẩm rất lớn sao?”



“Địa vị?” Ngô Tam Tư lắc đầu, “Bọn họ cũng giống như chúng ta vậy, một đôi người có tình mà thôi.”



Tiểu nương tử cái hiểu cái không, nhưng biết nghe theo tướng công nói thì tuyệt đối không sai.



Hai vị lão gia là người tốt.