Cùng Quân Đi Về
Chương 74 :
Ngày đăng: 12:50 18/04/20
Edit: Siu Nhơn MèoĐôi khi, không cần phải thanh tỉnh quá, đời người khó có được một lần hồ đồ.Hai trăm mười sáu, gửi giấy tờ.
Lục Kiêm vốn cho rằng phụ Hoàng với Thẩm tổng quản là quá đáng lắm rồi, nhưng cho đến khi ráng chiều nhuộm đỏ đường chân trời, nó mới thấy hai người Trình, Hạ khoan thai đến trễ thì lại cảm thấy trong người không khỏe nổi.
“Nhị vị ái khanh…” Lục Kiêm giật giật khóe môi, “Đi làm việc gì đó?”
Hai người Trình, Hạ liếc mắt nhìn nhau, lại không được tự nhiên mà dời đường nhìn, quay về hướng Lục Kiêm chắp tay, đồng thanh nói ——
“Đến huyện nha xem một chút ạ.”
“Ra ngoài đi dạo ạ.”
Lục Kiêm: “…”
Hai con người trả lời không ăn khớp không nhìn nhau nữa, mà cấp tốc đổi giọng ——
“Ra ngoài đi dạo.”
“Đến huyện nha xem tình hình.”
Lục Kiêm lắc đầu, gõ quạt lên bàn đá, kết luận: “Ta thấy các người là đi làm trộm thì có.”
Thẩm Ngôn vừa lúc ôm vò rượu đi về phía đình nghỉ nghe được đoạn đối thoại này, vui vẻ, chớp chớp mắt: “Rượu tối qua, muốn uống nữa sao?”
“Thôi, thôi.” Hạ Tử Du liều mạng lắc đầu, tựa người vào cột làm bộ như đang thưởng thức ánh nắng chiều, “Tử Du không ngấm nổi rượu, lãng phí hết cả hai vò rượu ngon.”
“Thế à ——” Thẩm Ngôn dài giọng nói, “Ta còn tưởng hai vị đại nhân thích rượu tình nhân này lắm, Hạ đại nhân không uống, vậy Trình đại nhân uống không?”
Trình Dục đang uống trà lại đột nhiên bị điểm danh, bị ba từ “rượu tình nhân” làm cho sặc, chờ cho cơn ho khan chật vật lắng xuống, vừa định mở miệng nói gì đó, lại nhận được ánh nhìn chòng chọc của Hạ Tử Du.
Tôn Hoán Lâm cau mày, thái độ của hai người Trình, Hạ thật ra đã rất rõ ràng, bọn họ tin tưởng vào lời nói của Lục Hành Chỉ hơn, nhưng vì sao chứ?
Đến cùng thì Lục Hành Chỉ là ai? Vậy mà lời nói lại có giá trị hơn cả của tri phủ Tô Châu này là lão?
“Cha, hai vị tuần án đại nhân kia có khi nào là đang trách chúng ta không biếu tặng đồ cho họ hay không?” Tôn Thiên nặn nặn ngón tay mình.
Tôn Hoán Lâm đột nhiên tỉnh ngộ, vỗ bàn một cái, cười to nói: “Không hổ là nữ nhi tốt của cha!”
“Cha, có cần phải chuẩn bị lễ vật?” Tôn Thiên chớp mắt, đã thấy Tôn Hoán Lâm lắc đầu: “Ngược lại mới đúng, chúng ta phải tìm được chứng cứ xác thực Lục Hành Chỉ mua chuộc tuần án đại nhân.”
“Nhưng… Tuần án đại nhân sẽ không giận chó đánh mèo lên cha chứ? Hay là cha định báo lên kinh?” Tôn Thiên lại do dự, nói cho cùng nàng ta chẳng qua chỉ là muốn xả giận một hơi mà thôi. Nếu thật gây chuyện lên đến kinh thành, danh tiếng của nàng ta chẳng phải là cũng bị hủy theo ư? Vả lại, sao lần này cha lại đột nhiên thay đổi phong cách hàng sự rồi?
Tôn Hoán Lâm cười cười, không trả lời vấn đề này, chỉ là móc ra một phong thư từ trong ngực: “Thư tỷ con gửi về.”
Tôn Thiên vui vẻ, đứng dậy nhận lấy lá thư vội vàng đọc, sau khi xem xong lại trừng mắt hạnh: “Ý của tỷ tỷ là… Hoàng thượng cải trang cùng đi theo tuần án đại nhân để vi hành?”
“Không loại trừ khả năng này, phải biết rằng tiên Đế cũng đã từng cải trang xuất hành như thế, cuối cùng là xét xử Lý vương gia khác họ được thái tổ phong vương.” Tôn Hoán Lâm càng nghĩ càng cảm thấy mình đã tìm ra được cách rồi, Hoàng đế nào mà chẳng hận quan thương cấu kết? Nhất là Ngự Sử mà mình rất tin tưởng, hơn nữa có nghe nói một trong hai vị tuần án đại nhân là Trình Dục, trước khi xuất kinh đã gặp phải một lần tai ương tù tội.
Không còn chuyện gì có thể khiến Đế Vương sinh lòng hoài nghi dễ dàng hơn việc này.
“Nhưng làm thế nào để tìm chứng cứ?” Tôn Thiên chớp chớp mắt, nảy ra một ý, “Thẩm phủ có một tiểu nha hoàn thường hay ra khỏi phủ, nữ nhi thấy có thể lợi dụng một chút…”
“Ôi.” Tôn Hoán Lâm khoát tay áo, vuốt bộ râu dài, “Tìm không được thì có thể tự tạo ra, chẳng phải sao?”
Tôn Thiên nhìn vẻ mặt tươi cười đắc ý của Tôn Hoán Lâm, nàng ta tin tưởng vào năng lực của cha mình, như giờ đây lòng nàng ta lại bất chợt lung lay, dấy lên một ý niệm khác ——
Tỷ tỷ ở trong cung áo gấm mỹ vị, nàng ta lại trẻ hơn tỷ tỷ, cũng đẹp hơn tỷ tỷ… Nếu Hoàng thượng thật sư cải trang vi hành, nàng ta tội gì phải phá hủy danh tiết của mình vào trên người một lão nam nhân?