Cưng Vợ Đến Tận Cùng

Chương 229 : Thêm một người bạn sẽ càng có ích hơn

Ngày đăng: 02:21 30/04/20


Bạch Nguyệt cười khẽ một tiếng: “Tôi biết là có nguy hiểm, sao mà thế được, chẳng lẽ anh là gián điệp?”



Trình Cẩm Vinh không nói, cười lễ độ mang theo sự cảnh giác và xa cách.



Bạch Nguyệt biết anh ta sẽ không nói, cũng không hỏi nữa, cúi đầu nhấp một ngụm cà phê.



Bầu không khí đột nhiên lạnh xuống, rất dị thường.



Trình Cẩm Vinh hắng giọng: “Cô có nghiên cứu qua về lịch sử chưa?”



“Lúc còn học tâm lí ở nước ngoài, có môn học về Lịch sử trong và ngoài nước, chủ yếu là phán đoán tính cách và phương hướng cuộc đời của những nhân vật trong lịch sử thực tiễn, sao thế? Anh thích nghiên cứu lịch sử sao?” Bạch Nguyệt tuỳ ý hỏi.



“Bố của người yêu cũ của tôi thích, ông ấy là chuyên gia về phương diện này, thành tích chủ yếu là nghiên cứu diện mạo địa lí cổ đại, ví dụ như triều Tống, nơi xảy ra chiến dịch và vị trí xảy ra các sự kiện trọng đại.” Trình Cẩm Vinh giới thiệu đơn giản.



Trong đầu Bạch Nguyệt xẹt qua tấm bản đồ nhặt được ở thôn Đường Tiền, nói không chừng bố của người yêu cũ của anh ta là nhân tài về phương diện này.



Đợi chút, Trình Cẩm Vinh và Lữ Mạnh Châu cho rằng, trên tay Lữ Mạnh Châu nên có tấm bản đồ đó, mà nói không chừng Lữ Mạnh Châu cũng có quen biết với bố của người yêu cũ của Trình Cẩm Vinh.



Vậy thì, Trình Cẩm Vinh muốn mua mảnh đất đó, có phải đó là nơi cất giấu kho báu trên bản đồ không nhỉ.



Ý nghĩ này khiến cho Bạch Nguyệt có chút kích động, muốn lập tức báo cho Cố Lăng Kiệt biết suy đoán của cô.




Nhưng lời bình về Phan An quá tốt, bách tính lưu truyền, trong dã sử và lịch sử địa phương cũng đều miêu tả ông rất hoàn mỹ. Hoàng đế không có cách nào khác đành sai người viết như thế, cũng chỉ là mấy chữ ngắn ngủi, không dám nói quá nhiều, sợ nói nhiều sai nhiều.”



“Là thế sao, thắng làm vua thua làm giặc, thành công rồi thì là lời hay ý đẹp, thất bại thì mang tiếng xấu.



Không phải cũng có mấy điển cố nổi tiếng về Chu Nguyên Chương sao? Anh hùng sợ gặp người quen cũ. Sau khi ông làm hoàng đế, những người quen trước đây đến nhờ vả ông, nói trước đây đã cùng trải qua gian khổ ra sao, đều bị chém đầu, nếu nói trước đây trượng nghĩa tài giỏi thì được thăng quan.” Bạch Nguyệt đồng tình nói, uống hết cà phê trong cốc.



Ánh mắt Trình Cẩm Vinh nhìn Bạch Nguyệt thay đổi, trở nên hân hoan, vui mừng, còn có kích động, giống như tìm rất lâu cuối cùng cũng tìm thấy người tâm đầu ý hợp với mình, anh ta như thấy một người con gái không đáng ghét.



“Cô và chồng như thế nào rồi?” Trình Cẩm Vinh quan tâm hỏi.



“Rất tốt.” Bạch Nguyệt trả lời đơn giản.



Lúc đầu cô tìm người lạ tâm sự là vì đối phương là người lạ.



Nhưng khi người lạ này muốn thử bước vào cuộc sống của cô thì cô sẽ bài xích.



Bạch Nguyệt nhìn điện thoại, chuyển chủ đề: “Xem ra thời gian tôi hẹn quá muộn rồi.”



“Tiểu Nguyệt, với cương vị là một người bạn, có chuyện này tôi phải nhắc nhở cô, đến nhà Thống đốc Lữ phải cẩn thận lời nói hành động, việc không liên quan đến mình thì đừng quan tâm.” Trình Cẩm Vinh nhắc nhở.