Cưng Vợ Đến Tận Cùng

Chương 4 : Tôi muốn biết mọi thứ của cô ấy

Ngày đăng: 02:19 30/04/20


Tên bắt cóc cũng sợ hãi trước hành động của cô, sững ra tại chỗ.



Bạch Nguyệt cười châm chọc, ánh mắt lại trống rỗng: "Tới đi, dù sao tôi chết thì các người đều phải chôn theo tôi."



Rõ ràng cô đang coi thường cái chết, lạnh lẽo như trời tuyết giữa tháng 12.



Cố Lăng Kiệt nhìn chằm chằm cô bằng ánh mắt sâu thẳm.



"Đại ca, em muốn chơi chết con ả đó!" Tên tóc vàng nắm chặt tay.



Gã trung niên đứng lên. Bạch Nguyệt cũng đứng lên đi về phía tên tóc vàng.



Bầu không khí căng như dây đàn, chỉ chạm khẽ là đứt.



Gã trung niên khiếp sợ trước sự dũng cảm của cô, bèn chĩa súng về phía cô: "Đừng qua đây nữa."



Bạch Nguyệt cười giễu, khi khóe mắt nhìn thấy Cố Lăng Kiệt ngoài cửa thì hơi khựng lại.



"Tôi muốn vào nhà vệ sinh, có thể chứ?" Bạch Nguyệt nhanh trí nói.



"Vào trong đó." Gã đàn ông trung niên cẩn thận nói.



"Các người chạy không thoát đâu, ngoài cửa sổ có mấy chục tay súng bắn tỉa đang nhằm vào các người đấy." Bạch Nguyệt hất cằm về phía cửa sổ.



Gã trung niên giật mình, lập tức đi tới cửa sổ vén một góc rèm lên nhìn ra ngoài. Bạch Nguyệt nhân cơ hội chạy về phía cửa ra vào. Gã trung niên nhận ra mình bị lừa, bèn giơ súng định bắn vào chân cô. Thế nhưng Cố Lăng Kiệt đã nhanh hơn một bước kéo cánh tay cô. Bạch Nguyệt nhào vào lòng anh, được anh kéo ra sau lưng.



Tên bắt cóc thấy Cố Lăng Kiệt vào được thì nhận ra mình đã gặp nguy hiểm, bèn nổ súng về phía anh.



Anh ôm đầu cô lộn một vòng xuống đất. Động tác vô cùng nguy hiểm, nhưng đầu cô gối lên tay anh, không đau đớn chút nào. Hai chân anh áp bên người cô, hơi thở ấm áp phả lên mặt cô.



Bạch Nguyệt nhìn vào mắt anh. Nơi đó như một thế giới bao la, dường như cứ nhìn anh như vậy là có thể quên hết mọi đau khổ khốn khó, và cả... nỗi bi thương tận sâu trong lòng.



"Sao anh lại đến đây?" Bạch Nguyệt hỏi. Đột nhiên cô lại thấy mình hỏi thừa.



Bọn họ là quân nhân, bảo vệ con tin là trách nhiệm của bọn họ.
Bạch Nguyệt mỉm cười: "Thủ trưởng bảo vệ tốt, tôi không sao. Nhiệm vụ hoàn thành rồi, tôi về trước đây." Nói rồi cô quay người.



"Để lại số điện thoại và họ tên, sau khi trở về tôi sẽ trình báo rồi trao thưởng cho cô." Vẻ mặt Cố Lăng Kiệt nghiêm túc như thể chỉ đang xử lý thủ tục bình thường.



Chỉ là những chuyện này không cần một thủ trưởng như anh phải xử lý.



"Không cần đâu. Quân dân hợp tác là chuyện nên làm." Bạch Nguyệt nhìn đồng hồ treo tường, đã hơn 2 giờ rồi!



"Ngày mai tôi còn phải đi làm, tôi đi đây." Cô không đợi Cố Lăng Kiệt trả lời đã đi vào phòng ngủ chính lấy chiếc hộp cấp cứu của mình.



Cố Lăng Kiệt đứng ở cửa nhìn cô với ánh mắt sâu thẳm.



Cô không nói gì, đi lướt qua anh rồi mở cửa ra ngoài, bỏ lại căn phòng tĩnh lặng như thể cô chưa từng xuất hiện nơi đây.



Cố Lăng Kiệt lại nhìn xuống mảng áo chưa khô trước ngực với tâm trạng khôn tả.



"008, 101, đi theo cô ấy, bảo đảm cô ấy an toàn về đến nhà rồi hẵng trở về." Anh nghiêm giọng lạnh lùng nói.



"Vâng!" 008 và 101 nhanh chóng rời đi.



Trung tá Thượng thở phào nhẹ nhõm, cậu ta đi đến báo cáo với Cố Lăng Kiệt: "Báo cáo sếp, nhiệm vụ lần này đã kết thúc hoàn toàn dưới sự lãnh đạo sáng suốt của sếp. 28 đội viên đang ở bên ngoài chờ lệnh, xin sếp ra chỉ thị!"



"Trở về." Cố Lăng Kiệt nói một câu ngắn gọn rồi đi ra.



Dưới tầng, một chiếc xe Range Rover chuyên dụng đã sẵn sàng xuất phát. Cố Lăng Kiệt hơi nghiêng người ngồi vào ghế sau.



Chiếc xe đi ngang qua Bạch Nguyệt, Cố Lăng Kiệt vô thức nhìn về phía cửa sổ. Cô mang theo hộp cấp cứu đi về bệnh viện, dáng vẻ gầy gò yếu ớt đón gió lạnh buổi đêm.



"Trung tá Thượng." Cố Lăng Kiệt gọi.



"Dạ." Trung tá Thượng lập tức quay đầu chờ Cố Lăng Kiệt ra lệnh.



"Đi điều tra hoàn cảnh của cô ấy, tôi muốn biết tất cả." Cố Lăng Kiệt lạnh lùng ra lệnh.