Cuộc Chiến Bản Thảo

Chương 13 : Tấn công

Ngày đăng: 21:45 18/04/20


Quán cơm

rang của chú Vương mà Đại Thanh vừa nhắc tới, không phải mấy quán ăn ven đường, mà là một tiệm cơm rang tư nhân do chú mở. Cả bọn đi vòng qua

một con ngõ nhỏ rồi đi thêm năm sáu phút nữa, mới nhìn thấy biển hiệu

“Cơm Rang Chú Vương” phía xa xa.



“Quán này có vẻ được đấy, sao các chị có thể tìm được nơi này vậy?” Khúc Đồng tò mò

đánh giá khung cảnh xung quanh, con phố này cũng có không ít dân cư sinh sống, tất cả đều là những căn nhà mái bằng một tầng xưa cũ, cả khu phố

tràn ngập trong hơi thở cổ xưa.



Đại Thanh vô cùng kiêu ngạo mà nói: “Ngửi mùi là có thể tìm được!”



Lan Ninh

cong khóe miệng, nói: “Lúc đó là khi chúng tôi vừa gia nhập câu lạc bộ,

đội trưởng đã mời chúng tôi đến đây ăn cơm, nghe nói không ít các thầy

cô trường mình cũng thường ăn cơm ở đây.”



“Chúng tôi

cũng từng nghe học trưởng kể lại.” Diệp Trừng nhìn Lan Ninh, tò mò chớp mắt hỏi, “Biên biên chị tham gia câu lạc bộ nào?”



… Đã bảo

đừng gọi cô là Biên Biên rồi mà. Lan Ninh có chút lúng túng: “Tôi bị bạn học kéo đến câu lạc bộ Anime.” Bởi vì học chuyên ngành tiếng Nhật, lúc

đó lại đang là sinh viên năm nhất, vì vậy mọi người đều là những sinh

vật đơn bào ngu ngơ, khi cô ở còn chưa nghĩ ra sẽ tham gia câu lạc bộ

nào, đã bị cô bạn cùng phòng sống chết kéo đến câu lạc bộ Anime.



“Ồ, vậy chị có từng tham gia cosplay nhân vật không? Có chụp tấm nào không?!” Hai mắt Khúc Đồng sáng rực lên nhìn cô.



“Không, chị ở ban hậu cần.”



“…”



Mấy người

vừa trò chuyện vừa đi vào quán cơm rang của chú Vương. Sau khi Đại Thanh và Lan Ninh tốt nghiệp thì cũng không thường xuyên tới ăn cơm ở đây

nữa, trong khoảnh khắc trở lại chốn xưa, cả hai vẫn cảm thấy tương đối

hài lòng. Chỉ tiếc là bây giờ đã hơi muộn, có rất nhiều món đều đã bán

hết.



Diệp Trừng

thấy hai người họ có chút thất vọng, liền lên tiếng an ủi: “Không sao,

lần sau hai người tới đây sớm hơn chút, tôi sẽ mời hai chị ăn một bữa.”



Đại Thanh nghe xong thì cười tít mắt đánh giá cậu chàng bằng bốn chữ: “Cậu chàng ấm áp.”



Đám bạn của Diệp Trừng đều cười vang, hăng hái kể cho các cô nghe mấy tin đồn bát quái tình yêu trong trường của Diệp Trừng.



Bữa cơm tối

hôm ấy nhanh chóng trôi qua trong cuộc tán ngẫu vui vẻ của cả đám, chờ

toàn bộ bát đĩa trên bàn đã không còn gì. Lan Ninh liền đứng lên chuẩn

bị đi thanh toán tiền. Diệp Trừng vội vàng cản cô lại: “Biên Biên, để

tôi trả cũng được, đã nói chúng tôi mời khách mà.”



Ban đầu Lan

Ninh cũng không có ý định để sinh viên bọn họ mời khách, tuy rằng lúc

này bị ngăn cản, nhưng cô vẫn muốn thanh toán: “Ở đây chỉ có tôi và Đại

Thanh là người đã đi làm công ăn lương, sao có thể để mấy người các cậu


Ngồi bàn bên chứng kiến toàn bộ diễn biến câu chuyện từ nãy đến giờ, Bình Quả toát

mồ hôi uống một hớp nước, cô cảm thấy nếu như lần này thầy Hạnh Tâm

không giao bản thảo, lần sau Lan Ninh sẽ không gửi bánh gato nữa, mà là

gửi dao tới xử anh ta luôn.



Haiz, một cô gái bình thường cuối cùng bị chèn ép trở nên biến thái thế này đây, quả là tác giả gian ác.



Hơn ba giờ chiều hôm đó, Lan Ninh nhìn thấy avatar hoạt hình tếu táo của Hạnh Tâm sáng lên ở góc bên phải màn hình.



Cô click vào khung chat với anh.



Hạnh Tâm: Bánh gato tôi đã nhận được, Mousse hương chanh quả nhiên ăn mãi không chán.



Súp Lơ: Ăn bánh của tôi rồi thì mau phun bản thảo ra trả đây [ mỉm cười ]



Hạnh Tâm: Nhưng tôi không cảm nhận được thành ý của cô, tấm thiệp kia cũng không phải chính tay cô viết. [ mỉm cười ]



Lan Ninh: “… …”



Bình tĩnh, không được trúng kế của kẻ địch.



Súp Lơ: Ờ, anh muốn chính tay tôi viết sao, được, bây giờ tôi tới đó viết luôn cho anh đây.



Hạnh Tâm: … Tôi đùa thôi.



Năm phút sau.



Hạnh Tâm: … Cô định đến thật đấy à?



Hạnh Tâm: Tôi đang chuyển nhà rồi



Hơn bốn giờ, Ngôn Nho Ngữ chợt nghe thấy tiếng chuông cửa, anh đi ra nhìn qua mắt

mèo trên cửa, người đang đứng bên ngoài quả nhiên là Lan Ninh. Anh mở

cửa ra, dựa người vào cửa cười tựa như không mà nhìn cô: “Cô cũng gan

lì quá nhỉ.”



Lan Ninh cũng cười nhạt với anh một cái, rồi đẩy anh ra đi thẳng vào nhà: “Viết bài đi, thầy.”



Ngôn Nho Ngữ đóng cửa lại, cũng đi vào theo sau cô: “Khi cô còn bé ba mẹ cũng hay ngồi bên cạnh trông cô làm bài à?”



Lan Ninh cười nói: “Không, ngay từ bé tôi đã có ý thức tự giác làm bài tập.”



“Vậy thì thật đáng tiếc, cô đã bỏ qua rất nhiều thứ rồi, ví dụ như làm xong một bài sẽ có phần thưởng khích lệ.”



“…” Anh ta còn định yêu tinh yêu quái đến bao giờ nữa?



Ngôn Nho Ngữ mỉm cười giúp cô trả lời câu hỏi này: “Nếu không cô suy nghĩ một chút

về thực đơn buổi tối đi? Hôm nay tôi thèm bò beefsteak.”



Lan Ninh: “…”



Anh ta thật sự coi cô là bảo mẫu của mình đấy à?