Cuộc Chiến Bản Thảo

Chương 23 :

Ngày đăng: 21:46 18/04/20


Lan Ninh làm tất cả là ba món mặn một món canh, sau khi cô bưng thức ăn lên bàn, Ngôn Nho Ngữ vẫn không có phản ứng gì.



Cô liếc nhìn về phía sofa, bên kia ai đó vẫn im hơi lặng tiếng. Cô hơi chau mày bước tới, lúc đi qua cô mới nhận ra, Ngôn Nho Ngữ đang nằm ngủ trên sofa tự

bao giờ.



Vài sợi tóc mềm mại sượt qua rủ xuống trán, che chút ánh mắt, dưới lớp lông mi dày còn có hai cái bọng mắt hơi nhợt.



Mặc dù cùng là một người, nhưng Ngôn Nho Ngữ đang ngủ tuyệt đối đẹp hơn gấp trăm ngàn lần Ngôn Nho Ngữ tỉnh táo.



Anh ấy sẽ

không chế nhạo bạn lại càng không trêu ngươi bạn, khi ngủ anh trầm lặng

như một bức họa, mà trong tranh chính là một hoàng tử đang say ngủ.



Lan Ninh ngồi bên cạnh ngắm anh mấy phút, rồi vươn tay vỗ hai cái lên vai anh: “Này.”



Cô gọi anh một tiếng, giọng nói chưa từng dịu dàng đến vậy.



Ngôn Nho Ngữ vốn ngủ không say, nên cô vừa gọi như vậy anh liền từ từ tỉnh lại. Mi

mắt hơi động, anh mở mắt ra nhìn Lan Ninh đang ngồi trước mặt mình.



Dường như là vì vừa mới tỉnh ngủ nên con mắt có chút mơ màng, anh lại nhìn Lan Ninh

với ánh mắt đó, khiến cô có chút bối rối trong lòng: “Nấu cơm xong rồi.”



“Ừm…” Ngôn Nho Ngữ đáp nhẹ một tiếng, lúc anh mới ngủ dậy giọng nói lại càng khàn khàn quyến rũ hơn cả lúc bình thường.



“Ăn cơm thôi.” Sau khi ném lại câu này Lan Ninh nhanh chóng xoay người đi vào phòng bếp.



Ngôn Nho Ngữ nhỏm người ngồi dậy từ ghế sofa, nhìn bóng lưng kia của cô mà nở nụ cười mỉm.



Anh rửa tay

xong liền ngồi xuống ghế đối diện Lan Ninh, trên bàn cơm hai người không nói chuyện, chỉ chuyên tâm ăn những món ăn trước mặt mình. Tuy rằng Lan Ninh không hỏi, nhưng trong lòng cảm thấy mấy món rau dưa hôm nay ăn

lại ngon hơn bình thường, lẽ nào rau dưa trồng ở nơi này rất đặc biệt?



Vừa nghĩ vậy cô lại quyết định ăn nhiều hơn chút.



Sau khi cơm

nước xong xuôi Lan Ninh kiên quyết không rửa bát, nếu nấu cơm đã là cô

làm, công việc rửa bát tất nhiên phải do Ngôn Nho Ngữ gánh chịu.



Ngôn Nho Ngữ cũng không nói không rửa, chỉ là anh vừa ngáp vừa đi về phía cầu thang lên tầng hai: “Sáng sớm đã phải dậy sớm lái xe đường dài, tôi hơi mệt

một chút nên lên gác ngủ trưa một giấc đây, cô cứ để bát ở đó đi.”



Lan Ninh: “…”



Được rồi vậy thì cứ để đó đi, dù sao đây cũng không phải nhà cô.



Cô kéo túi hành lý của mình, cũng đi lên gác: “Phòng tôi ở đâu đây?”



Ngôn Nho Ngữ quay đầu nhìn cô một chút rồi nói: “Cô cứ tự chọn một phòng mà mình thích.”


Ngôn Nho Ngữ hỏi ngược lại: “Còn cô biết chòm sao nào?”



Lan Ninh giơ tay lên, chỉ chỉ mấy vì sao: “Thất Tinh Bắc Đẩu.”



Ngôn Nho Ngữ nở nụ cười chế nhạo một tiếng: “Chòm Thất Tinh Bắc Đẩu nằm phía đông

nam, phía nam kia là chòm Sư Tử.” Ngôn Nho Ngữ nói xong rồi giơ tay lên

chỉ chỉ hai lần trên bầu trời, “Chòm Mục Phu (Bootes), chòm Sư Tử (Leo)

và chòm Xử Nữ(Virgo) là ba chòm sao sáng nhất, chúng tạo thành một hình

tam giác, người ta gọi nó là tam giác mùa xuân. Nếu như bên cạnh có thêm chòm Liệp Khuyển thường xuất hiện, sẽ trở thành đại kim cương mùa

xuân.”



“Phụt, đại kim cương á.” Lan Ninh khoa khoa tay chỉ theo anh hai lần.



Ngôn Nho Ngữ thu tay về, khẽ nói: “Bởi vì sau khi kết hợp nhìn chúng rất giống một viên kim cương.”



“Ừm, trông cũng hơi giống.” Lan Ninh nghiêng đầu nhìn Ngôn Nho Ngữ, cùng lúc đó anh cũng quay sang nhìn cô, hai mắt chạm nhau.



Hai người đều hơi bối rối, tay Lan Ninh vẫn đang giơ lên, có chút cứng ngắc.



… Mẹ nó khoảng cách này, nếu không kiềm chế được sẽ hôn nhau mất!



Đột nhiên Lan Ninh thu tay về, nhỏm người ngồi bật dậy.



“Khụ khụ.” Cô ho khan hai tiếng, cúi đầu nhìn đồng hồ trên tay, “Thời gian không còn sớm nữa, tôi đi ngủ trước.”



Ánh mắt Ngôn Nho Ngữ từ từ chuyển sang chiếc đồng hồ cô đang đeo trên tay, anh cong

khóe miệng bất giác nở nụ cười mà chính mình cũng không hề hay biết:

“Thật ra trước đây tôi tự hỏi lâu lắm rồi, cô mua chiếc đồng hồ này vì

muốn có đồng hồ đôi với tôi đấy à?”



Anh nói xong thì giơ tay trái lên, kéo ống tay áo lên cao.



Là cùng một

kiểu đồng hồ, lớp sơn bên trên màu vàng, bên dưới màu đen, ngay cả nhãn

hiệu cũng giống nhau. Điều khác biệt duy nhất là, đồng hồ của anh là

kiểu nam, còn của cô là kiểu nữ.



Lan Ninh: “…”



Đây tuyệt đối chỉ là chuyện trùng hợp.



“Kiểu đồng

hồ này đang thịnh hành nên có nhiều người sử dụng ấy mà, ha ha.” Lan

Ninh đứng lên, nhặt mấy nhánh cỏ đang còn dính trên người, “Tôi về phòng trước, chúc ngủ ngon.”



Ngôn Nho Ngữ nghe thấy tiếng mở cửa, cũng quay lại nhìn bầu trời sao trên cao khẽ cười mà nói nhỏ một câu: “Ngủ ngon.”