Cuộc Chiến Bản Thảo
Chương 37 :
Ngày đăng: 21:46 18/04/20
Tâm trạng Lan Ninh rất phức tạp, cũng may nhờ gương mặt đẹp trai kia của thầy, bằng không với hành vi vừa nãy không gọi là chọc ghẹo con gái nhà lành mà phải là quấy rối mới đúng.
Nhưng tại sao hôm nay anh ta không có dấu hiệu đã phát tác bệnh tâm thần rồi?:’)
Ngôn Nho Ngữ thấy Lan Ninh không nói gì, thì cong môi nở nụ cười rồi đưa mắt nhìn chiếc bánh gato đang đặt trên chiếc giá xoay tròn: “Cần tôi dạy cô làm thế nào để phết kem lên bánh vừa gọn lại đẹp không?”
Anh nói xong thì vươn tay lấy chiếc dao phết kem Lan Ninh đang cầm, vừa lúc tay anh vừa chạm vào tay Lan Ninh, cô nhanh chóng gạt tay anh ra.
Vì vậy dao phết kem suýt nữa rơi xuống đất, may là Ngôn Nho Ngữ nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy được. Anh khẽ chau mày, vẻ mặt không vui mà nhìn Lan Ninh: “Sao vậy, trên người tôi có bệnh dịch sao?”
Lan Ninh: “...”
Không có, chỉ là giống như có điện vậy...
Cô suy nghĩ muốn tìm một lý do rời đi, thì bỗng thấy một người đàn ông tầm ba bốn mươi tuổi đang đi về phía bọn họ. Ông ta mặc một bộ âu phục trông rất sang trọng, tóc tai cũng được cắt gọn gàng, Lan Ninh đoán ông ta có thể là ông chủ của công ty nào đó.
“Là người của công ty điện ảnh.” Ngôn Nho Ngữ đứng bên cạnh đặt dao phết kem xuống, cũng nhìn về người đang đi tới.
“Công ty điện ảnh?” Lan Ninh dường như ngộ ra gật gật đầu, công ty bọn họ đang có vài dự án hợp tác với bên công ty điện ảnh, nên buổi tiệc chúc mừng cuối năm có sự xuất hiện của người bên công ty điện ảnh cũng không có gì là lạ.
“Ngôn tiên sinh, chào anh.” Người đàn ông tất nhiên là tới tìm Ngôn Nho Ngữ, ông ta đi tới, lịch sự đưa tay phải ra chào anh.
“Chào anh.” Ngôn Nho Ngữ cũng đưa tay ra, lịch sự bắt tay chào hỏi “Quản lý Tưởng tìm tôi có chuyện gì không?”
Người đàn ông được gọi là quản lý Tưởng hơi cong khóe miệng, cười có phần khó xử: “Vẫn là chuyện hợp tác đó thôi, trước đây chúng tôi đã liên lạc với anh rất nhiều lần, để mua bản quyền bản điện ảnh của ‘Diễn Viên’, có điều anh luôn từ chối. Hiện giờ nhân cơ hội sách mới sắp ra thị trường, tôi muốn thử lại xem Ngôn tiên sinh có thay đổi ý định không đây?”
Lan Ninh nghe ông ta nói vậy, liền quay đầu sang nhìn Ngôn Nho Ngữ. Đối với tác giả mà nói, nếu tác phẩm của mình được chuyển thể thành phim, tuyệt đối là một sự hấp dẫn và tự hào vô cùng lớn, tiểu thuyết của thầy Hạnh Tâm cũng không phải chưa từng được chuyển thể thành bản điện ảnh, chỉ là riêng hệ liệt trinh thám An Nhiên, thì anh vẫn chưa bán bản quyền bộ nào cả.
Ngôn Nho Ngữ không trả lời ngay, dường như anh đang suy nghĩ chuyện gì đó. Quản lý Tưởng thấy thế, liền tích cực bổ sung: “Tôi biết Ngôn tiên sinh vẫn đang lo lắng vấn đề lựa chọn diễn viên cho bộ phim, hệ liệt trinh thám An Nhiên là một tác phẩm rất nổi tiếng, nên chúng tôi cũng muốn làm một bộ phim xuất sắc, vì vậy việc chọn diễn viên chính chúng tôi sẽ cố gắng mời bằng được Mạc Trăn.”
...Cái gì cơ?!
Trong lòng Lan Ninh dậy sóng, Mạc Thiên vương sao??? Nam thần hiện nay muốn diễn tác phẩm của nam thần tiểu thuyết trinh thám sao???!
Mau đồng ý với ông ta đi, thầy! Lan Ninh tha thiết mong đợi mà nhìn Ngôn Nho Ngữ.
“Điều kiện của Mạc Trăn thực sự là không tệ, nếu như có thể mời anh ấy diễn Ngô Dạng, có lẽ sẽ tạo ra sự bất ngờ.”
“...Ngu ngốc là từ tạo ra dành riêng cho người như cô đấy.”
“Ờ, những từ tạo ra dành riêng cho anh còn nhiều hơn, tự cao tự đại vô liêm sỉ miệng độc mặt dày... Trời ạ cho tôi ba ngày ba đêm cũng kể không hết đâu.”
“...” Ngôn Nho Ngữ quay lại nhìn cô cười nhạo: “Hai năm nữa rồi hãy tới gặp tôi hỏi bản thảo nhé.”
...
Cút đi ai thèm cái bản thảo của anh chứ!
Tuy rằng có chút mâu thuẫn nhỏ trong buổi tiệc, nhưng sau khi kết thúc bữa tiệc cuối năm, Ngôn Nho Ngữ vẫn cho Lan Ninh đi nhờ xe về nhà.
Sau khi đến trước tòa nhà Lan Ninh sống, Ngôn Nho Ngữ dừng xe lại. Lan Ninh cởi dây an toàn, trước khi mở cửa xuống xe, thì cô không nhịn được quay đầu lại hỏi Ngôn Nho Ngữ: “Anh không cần hẹn hò với đối tượng kết hôn của mình sao?”
Ngôn Nho Ngữ cúi đầu, cười khẽ một tiếng: “Cô vẫn đang suy nghĩ chuyện đó sao?”
“Bởi vì rất lạ nhé, anh không cần hẹn hò với người ta đã định kết hôn sao?” Cũng sắp đến giai đoạn làm lễ cưới rồi sao, không phải hai người sẽ gặp nhau gọi anh anh em em à?
Ngôn Nho Ngữ cười nhìn cô rồi vẫy tay: “Tạm biệt.”
Lan Ninh: “...”
Thèm vào, có cái gì mà giữ bí mật chứ, cô chẳng thèm tò mò cái bí mật của anh nữa.
Lúc xuống xe, cô đóng cửa xe thật mạnh vang lên “rầm” một tiếng.
Ngôn Nho Ngữ nhìn cô đi vào khu nhà, mỉm cười rồi lái xe đi.
Sau khi Lan Ninh về đến nhà thì cởi bộ lễ phục ra, đi vào phòng vệ sinh tắm rửa qua. Cô vốn định tắm nước nóng để tinh thần được thoải mái, nhưng trong đầu cô tất cả đều là chuyện của Ngôn Nho Ngữ và đối tượng kết hôn của anh.
Bởi vì lý do công việc, trong khoảng thời gian này rõ ràng cô và anh luôn đi cùng nhau, thế mà cô lại không phát hiện ra chút tung tích nào về đối tượng kết hôn của anh mới lạ. Hơn nữa để kiếm được nhiều tiền hơn anh còn sẵn sàng bán bản quyền tác phẩm mà mình chưa từng nghĩ sẽ bán... quả nhiên anh ấy đối với vợ mình rất tốt.
Lan Ninh tắm rửa xong thì ra ngoài, đi lấy một lon bia Ba La trong tủ lạnh. Sau khi trở về phòng, cô ngồi trước máy vi tính, uống một hớp bia rồi quyết định đăng một status mới trên weibo.
Súp Lơ V: Khắp nơi trên thế giới đều tràn ngập mùi chua thối của tình yêu, chỉ có mình ta toả mùi hương thơm ngát độc nhất của FA. #muốn_thiêu_sạch_các_cặp_yêu_nhau #muốn_thiêu_sạch_tất_cả~