Cuộc Chiến Bản Thảo
Chương 42 :
Ngày đăng: 21:46 18/04/20
Sau khi Lan Ninh đỏ bừng mặt chỉ muốn đào lỗ mà chui xuống, thì cũng đuổi được Ngôn Nho Ngữ ngồi lì nãy giờ ra về. Khúc Đồng còn chưa thả cặp sách xuống, đã tới gần cô hỏi: “Quan hệ của chị và thầy Ngôn bây giờ là như thế nào?”
Lan Ninh xoay người lại lườm cô nàng một cái: “Hỏi nhiều như vậy làm gì? Em đã làm xong bài chưa?”
Khúc Đồng chẹp miệng, nhìn cô hỏi: “Chị Lan Ninh, có phải chị sắp chuyển đi rồi không?”
Lan Ninh bị ánh mắt cô nàng kích động mà giật mình: “Em nghĩ xa quá rồi đấy...”
“Nhưng sớm muộn gì chị cũng phải kết hôn chứ?”
“...”
“Haiz.” Khúc Đồng thở dài, vừa lầm bầm lầu bầu vừa đi về phòng ngủ của mình, “Em có nên viết sẵn một quảng cáo cho thuê phòng nữa không đây? Lần này sẽ có thêm quy định, trong vòng một năm cấm khách trọ không yêu đương và kết hôn mới được.”
Lan Ninh: “...”
Con nhỏ này nghĩ xa xôi quá rồi! Cô còn chưa nói là sẽ chuyển đi mà!
Lan Ninh quay về phòng mình, tắm rửa sạch sẽ rồi ngồi xuống trước máy tính. Vừa mới đăng nhập QQ, liền nhìn thấy một khung chat với người lạ đang nhấp nháy liên tục.
Cô đọc qua thông tin cá nhân của của đối phương, mới phát hiện ra người đó là Phan Thư Dung. Cô bạn đại học đã mấy năm rồi cô chưa từng gặp lại
Cô hơi ngạc nhiên rồi mở khung chat với Phan Thư Dung, ngay lập tức đập vào mắt cô là một tấm ảnh giấy chứng nhận kết hôn đỏ chót trông thật lóe mắt: “Lan Ninh, tớ kết hôn rồi! [xấu hổ] cậu gửi địa chỉ hiện tại cho tớ nhé, tớ gửi thiệp mời và kẹo cưới qua cho cậu.”
Lan Ninh: “...”
Thời đại học, quan hệ của cô và Phan Thư Dung không được tốt cho lắm, thậm chí có thể nói cả hai giống như nước với lửa. Phan Thư Dung là một cô gái rất xinh xắn, được công nhận là hoa khôi của lớp cô, thế nhưng lên năm hai, mọi người bỗng phát hiện Lan Ninh cũng rất ưa nhìn, vì thế nên thường xuyên đem cô và Phan Thư Dung ra so sánh với nhau.
So về tướng mạo coi như hai người ngang sức ngang tài, nhưng thành tích của Lan Ninh tốt hơn so với Phan Thư Dung, vì vậy mọi người đánh giá cô cao hơn một chút. Chắc hẳn là vì lý do đó, nên trong lòng Phan Thư Dung cảm thấy rất khó chịu với cô, quan trọng nhất chính là, năm đó Phan Thư Dung từng rất thích Vu Mộ Viễn, cuối cùng Vu Mộ Viễn lại lựa chọn cô làm bạn gái.
Chuyện này khiến Phan Thư Dung ghi hận Lan Ninh một khoảng thời gian rất dài sau đó, lúc ấy trong lòng Lan Ninh ít nhiều cũng có chút không thoải mái, nhưng bây giờ vận đổi sao dời, quay đầu nghĩ lại... bạn nói xem sao Phan Thư Dung lại tốt số như vậy chứ? Cô ấy thật may mắn vì thoát khỏi tên khốn nạn ấy
Lan Ninh nhìn tấm thiệp cưới trên màn hình, thì trong lòng có trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
Cô gửi tin nhắn chúc mừng Phan Thư Dung vài câu, sau đó liền gửi địa chỉ của mình cho cô nàng. Phan Thư Dung nhanh chóng nhắn lại cho cô, còn đặc biệt nhắc nhở cô nhất định phải tới tham gia hôn lễ của mình.
Cô gửi một icon ok, rổi tắt khung chat với Phan Thư Dung. Avatar của Đại Thanh vẫn còn đang sáng, Lan Ninh lướt chuột click vào khung chat với cô nàng.
Đại Thanh: Mẹ nó Lan Ninh, mày nhận được thiệp cưới của Phan Thư Dung chưa?!
Lan Ninh: Nhận được rồi...
Đại Thanh: A, quả nhiên cậu ta cũng gửi cho mày, đây không phải chứng minh rõ “người tới không tốt” à!
Lan Ninh: Sao mày lại nói thế? Dù sao mọi người cũng là bạn học cũ cả... _(:3” ∠)_
Ngôn Nho Ngữ thấy cô đứng lì đó không nhúc nhích, thì thúc giục: “Em thử xem sao.”
Lan Ninh: “...”
Mấy người có thu nhập hàng tháng mười triệu tệ như anh sao có thể hiểu nỗi khổ của tầng lớp một tháng mấy nghìn tệ như tôi!
“Chiếc váy này rất đẹp, cô thử mặc xem sao.” Nhân viên bán hàng nhiệt tình động viên cô, dưới áp lực từ nhiều phía, Lan Ninh không thể làm gì khác hơn là ôm chiếc váy đi vào phòng thử đồ.
Lúc đi ra, nhân viên bán hàng mặt tươi như hoa nịnh nọt: “Thật sự là quá hợp, hơn nữa lại rất vừa với dáng cô.”
“Đúng đúng, bộ váy tôn lên vòng eo thon thả, hơn nữa dáng người cô lại rất cao!”
Lan Ninh nhìn hai nhân viên bán hàng một xướng một họa, lông mày chớp chớp. Lời khen này cũng quá khoa trương rồi đấy!
“Chị soi gương đi.” Nhân viên bán hàng đẩy cô về phía tấm gương đẩy, cười típ mắt nói, “Chị mặc chiếc váy này quả thực rất hợp.”
Lan Ninh soi mình trong gương, quả thực trong nháy mắt cô cảm thấy mình xinh hẳn lên. Bộ váy màu nhạt rất hợp với màu da của cô, vòng eo cao được thiết kế với phần dưới xòe hai tầng, không chỉ tôn lên dáng người cao gầy của cô, mà còn góp phần gia tăng thêm khí chất thanh cao. Cô quay một vòng, quả thực là không muốn cởi ra chút nào.
Nhưng bộ váy này vượt quá túi tiền của cô rồi, cô đành cắn răng mà kìm nén thôi.
“Nhìn qua trông cũng được, có điều tôi nghe nói gương trong cửa hàng bán quần áo luôn khiến người ta trông xinh đẹp hơn bình thường.”
Nhân viên bán hàng nghe cô nói vậy, thì cười mà nói: “Cửa hàng chúng tôi dùng loại gương bình thường thôi ạ, là vì chị thật sự rất xinh đấy ạ.”
Lông mày Lan Ninh giật giật, quả là biết tiếp thị bán hàng mà.
Cô giơ tay lên: “Có điều tôi cứ có cảm giác tay và vai hình như hơi chật, eo cũng vậy.”
“Đâu có, vô cùng vừa với dáng người chị.” Nhân viên bán hàng nói, rồi quay sang nhìn Ngôn Nho Ngữ đứng bên cạnh, “Nếu không chị có thể hỏi ý kiến bạn trai mình, có phải rất vừa với chị ấy không ạ?”
Lan Ninh mở miệng đang định nói, thì Ngôn Nho Ngữ đã nói nhanh hơn: “Rất vừa, em mặc trông rất đẹp.”
Trái tim Lan Ninh bỗng nhảy lên một cái, a a a, tại sao cô đến độ tuổi này rồi, còn có thể vì một lời tán thưởng của người khác mà mặt đỏ tim đập thế này chứ?!
Ngôn Nho Ngữ nhìn cô, cười khẽ một tiếng, rồi mới nói: “Em thay ra đi.”
“Ừm...” Lan Ninh đi vào phòng thử đồ, vẫn coi như anh có chút lương tâm, biết cô không mua nổi bộ váy này nên cũng không làm khó cô nữa.
Cô cầm váy đi ra, buồn bã trả lại bộ váy cho nhân viên bán hàng. Cô nhân viên cầm váy nhìn cô nở nụ cười, đi tới quầy thu tiền giúp cô gói đồ.
Lan Ninh mau chóng ngăn lại: “Chờ đã, tôi đâu có nói sẽ mua nó.”
Nhân viên bán hàng ngẩng đầu nhìn cô cười nói: “Lúc nãy khi chị thay đồ, bạn trai chị đã thanh toán giúp chị rồi.”