Cuộc Chiến Bản Thảo
Chương 59 :
Ngày đăng: 21:46 18/04/20
Sau khi hôn nhẹ một cái lên môi Ngôn Nho Ngữ, Lan Ninh liền nhanh chóng lùi người lại. Không khí trong phòng bỗng trở nên im lặng, Ngôn Nho Ngữ vươn lưỡi nhẹ nhàng quét qua khóe môi, anh cúi đầu nhìn Lan Ninh nói: “Là kiểu này sao?”
Đây là lần đầu tiên Lan Ninh chủ động hôn anh, cô không khỏi cảm thấy xấu hổ. Mặt hơi đỏ, cô đành phải chữa cháy bằng cách trừng mắt nhìn Ngôn Nho Ngữ: “Nếu không anh còn muốn như thế nào nữa?”
“Chút xíu vậy thôi à...” Ngôn Nho Ngữ bước tới, nhẹ nhàng vòng tay qua eo cô, cúi đầu xuống hôn lên môi cô.
Nụ hôn của anh rất nhẹ rất chậm, cứ như anh đang từ từ thưởng thức một món ăn ngon nào đó. Một lúc sau, Lan Ninh không thể chống lại sự quyến rũ ấy ―― đặc biệt là khi đầu lưỡi Ngôn Nho Ngữ quấn chặt lấy lưỡi cô, toàn thân Lan Ninh bỗng run rẩy.
Đây là lần đầu tiên có nụ hôn sâu như vậy, cô đành dùng bản năng đáp lại anh. Cô cũng không biết kỹ thuật của Ngôn Nho Ngữ có được gọi là tốt hay không, dù sao cũng đã lâu lắm rồi cô chưa quen ai cả, nhưng dưới sự dẫn dắt của Ngôn Nho Ngữ, cô dần dần trở nên bình tĩnh hơn, từ từ cảm nhận nụ hôn ấy.
Lò vi sóng kêu “Keng” một tiếng, phá vỡ bầu không khí lãng mạn nãy giờ. Môi Ngôn Nho Ngữ từ từ rời khỏi môi Lan Ninh, ánh mắt anh tràn ngập sự dịu dàng hiếm thấy.
Lan Ninh cúi đầu thở hổn hển, như vừa kết thúc một chặng đường chạy dài.
Sắc mặt Ngôn Nho Ngữ không có gì thay đổi, chỉ là vẻ mặt anh có chút bất mãn: “Em cứ giữ chặt tay anh làm gì?”
Lan Ninh nói: “Đương nhiên là sợ tay anh sờ lung tung chứ sao.”
Ngôn Nho Ngữ: “...”
“Ừm, ý thức tự bảo vệ mình rất đáng khen, có điều trước mặt anh em có thể từ từ bỏ nó xuống.” Anh chỉ có thể đưa lời bình luận như vậy.
Lan Ninh thấy anh ra khỏi nhà bếp, liền lấy đồ ăn trong lò vi sóng ra, rồi cũng đi ra ngoài.
Sau khi dọn hết thức ăn lên bàn, vừa nhìn thấy một cặp kính thì cô ồ lên như phát hiện ra châu lục mới: “Ơ, anh cũng đeo kính à?”
Cô cầm đôi kính Ngôn Nho Ngữ đang đặt trên máy tính lên, có chút tò mò mà xem thật cẩn thận.
“Ừm.” Ngôn Nho Ngữ xoa xoa mi tâm, cầm lấy đôi đũa gắp một miếng bánh mật, “Mấy ngày nay anh làm việc với máy tính liên tục, mắt cũng mỏi không chịu nổi, vì vậy mới thay bằng đeo kính.”
“À, thì ra anh cũng đeo kính áp tròng, em còn tưởng mắt anh rất tốt đấy.”
Ngôn Nho Ngữ nghiêng đầu sang nhìn cô một cái: “Ngày từ lần đầu gặp em, anh đã biết em dùng kính áp tròng rồi.”
Lan Ninh: “...”
Cái đó làm sao anh thấy được? Không phải anh đang chém gió đó chứ?
Không thèm tranh cãi vấn đề này với anh, Lan Ninh rất hứng thú ngắm nhìn đôi kính trên tay: “Em còn chưa thấy anh đeo kính bao giờ, mau đeo cho em nhìn chút đi.”
Cô tiêu hóa một lúc, mới hiểu rõ ngọn ngành mọi chuyện trong câu nói ngắn ngủi vừa rồi: “Ý anh là anh chuẩn bị khẩu trang tới buổi họp báo ra mắt phim sao?”
“Ừm.”
“... Anh thật sự muốn người khác nghĩ mình bị điên đấy à?”
“Tại sao đeo khẩu trang thì bị điên? Trước đây cũng có những tác giả đeo khẩu trang tham gia buổi ký tặng sách.”
“... Ký tặng sách có giống buổi họp báo ra mắt phim không? Buổi họp này phát sóng trực tiếp toàn quốc đó anh!”
Ngôn Nho Ngữ khẽ mím môi, giọng nói cũng dường như căng thẳng hơn: “Nếu anh tháo khẩu trang ra, chẳng phải người dân cả nước đều biết mặt mũi anh thế nào à? Sau này làm sao anh dám ra đường nữa?”
Lan Ninh chớp chớp mắt, an ủi: “Thầy à, anh nghĩ quá lên rồi, người dân cả nước chỉ chú ý tới Mạc Trăn thôi, không có mấy người để ý đến anh đâu.”
Ngôn Nho Ngữ: “...”
Anh cúp điện thoại bụp một cái.
Không biết bây giờ thông báo với bên công ty điện ảnh đổi diễn viên nam chính có kịp không nữa đây.
Trước khi lên sân khấu, anh đành phải tháo khẩu trang xuống. MC sắp xếp vị trí chỗ ngồi, chỗ của anh ngồi ngay bên cạnh Mạc Trăn, phía bên kia là đạo diễn cùng nhà sản xuất.
Vừa lên sân khấu, ánh đèn flash chớp liên tục không ngừng, đặc biệt là khi Ngôn Nho Ngữ vừa ngồi xuống ghế có đặt biển tên thủy tinh “Hạnh Tâm” phía trước, thì cả đám phóng viên trong hội trường bỗng ồ lên kinh ngạc.
Ánh chớp lại càng vội vàng hơn so với vừa nãy, từng ánh đèn flash giống như từng hạt mưa đá đang ập tới trước mặt anh.
Mạc Trăn đã quen với thử thách cấp độ cao thế này, mặt anh không chút biến sắc ngồi xuống ghế của mình, Ngôn Nho Ngữ thì không thoải mái chút nào, đừng nói là mở miệng được, anh cảm thấy anh sắp nôn ra rồi.
Sau khi MC chính làm một bài giới thiệu đơn giản, thì đám phóng viên trong hội trường không thể chờ đợi được nữa mà bắt đầu phỏng vấn.
Phóng viên đâu tiên đặt câu hỏi, bút thu âm liền hướng về phía Ngôn Nho Ngữ: “Xin hỏi anh chính là thầy Hạnh Tâm đó sao?”
Ngôn Nho Ngữ giật mình nhìn hắn ta: “Đúng vậy, sao tôi lại không tìm một thế thân tới tham gia họp báo hộ tôi nhỉ.”
Đám phóng viên dưới khán đài bỗng cười vang, vị phóng viên kia lại tận dụng mọi thời cơ mà hỏi tiếp: “Thưa thầy, ngoại hình anh xuất sắc như vậy, anh có từng nghĩ mình sẽ đổi nghề bước vào giới giải trí hoặc là làm khách mời trong các show truyền hình thực tế không?”
Ngôn Nho Ngữ nhíu nhíu mày nói: “Tại sao lại hỏi tôi mấy câu thế này? Không phải các anh chỉ tập trung chú ý đến Mạc Trăn thôi sao? Biên tập viên của tôi đã nói như vậy đấy.”