Cuộc Chiến Bản Thảo

Chương 61 :

Ngày đăng: 21:46 18/04/20


Đọc qua status mới này thì không có vấn đề gì, nhưng trong mắt những fan tâm tư mẫn cảm, thì đây chính là một màn ân ái công khai rất rõ ràng.



Mọi người bắt đầu xôn xao suy đoán quan hệ của anh và biên tập viên, độ nóng đề tài xem chừng không hạ mà ngày càng tăng.



Đương nhiên đây tuyệt đối không phải ý định ban đầu của Ngôn Nho Ngữ ―― chí ít khi Lan Ninh chất vấn anh, anh sẽ luôn khẳng định như vậy.



Chủ đề biên tập viên náo nhiệt mấy ngày trên weibo, rốt cục cũng bị những tin tức khác thay thế. Cuối cùng Ngôn Nho Ngữ cũng sửa xong bản kịch bản phim mà anh ưng ý nhất, bắt đầu chuyên tâm sáng tác truyện mới.



Mùa hè nóng nực khó chịu, từng ngày từng ngày cứ trôi qua như thế.



Lan Ninh biết Ngôn Nho Ngữ đang bế quan viết sách, vì vậy trong khoảng thời gian này cô cũng rất ít khi tới tìm anh, mãi đến khi bên nhà sản xuất công bố tạo hình các nhân vật trong phim ‘Diễn Viên’, thì cuối cùng cô cũng không nhịn được mà nhắn tin cho anh.



Súp Lơ: Thầy à, anh đã nhìn thấy tạo hình của Mạc Thiên Vương chưa? Quả thực đẹp trai chết đi được! Giống hệt Ngô Dạng trong tưởng tượng của em!



Buổi sáng cô nhắn tin cho Ngôn Nho Ngữ, mà đến tận trưa cũng không thấy anh nhắn lại câu nào. Nhưng trái lại cô cảm thấy rất an tâm, điều này chứng tỏ thầy thật sự đang bế quan viết sách đây!



Mặc dù biết Ngôn Nho Ngữ không lên mạng, nhưng Lan Ninh vẫn spam nhắn tin quấy rầy anh không ngừng nghỉ.



Súp Lơ: [Hình ảnh]



Súp Lơ: Đẹp trai quá anh nhỉ! ~(≧▽≦)/~ Có giống Ngô Dạng trong lòng anh không?



Súp Lơ: Ngô Dạng phiên bản Mạc Thiên Vương khiến các phiên bản cosplay khác chỉ là gió thoảng qua, quả nhiên ảnh đế không phải chỉ có tiếng thôi đâu!



Hạnh Tâm: Hôm nay em có vể rất vui nhỉ? Rõ ràng anh chưa nộp bản thảo mà. 



Súp Lơ:... Thầy à anh như xác chết vùng dậy ấy. [Xấu hổ]



Hạnh Tâm: Bị em spam QQ liên tục muốn không vùng dậy cũng khó lắm.



Hạnh Tâm: Anh ta là ảnh đế dĩ nhiên hơn mấy dân tay ngang cosplay là đúng rồi. Chuyện đó còn cần phải khen ngợi sao?



Súp Lơ:...



Súp Lơ: Em chỉ muốn nói là Ngô Dạng phiên bản Mạc Thiên Vương rất đẹp trai ^_^ thầy à anh cảm thấy thế nào?



Hạnh Tâm: Cũng tạm được.



Lan Ninh: “...”



Thôi thì anh tự mình diễn đi xem có được bằng người ta không?



Súp Lơ: Mạc Thiên Vương thực sự là người thế nào? [nghi vấn]


Thầy à, anh vẫn nhớ tiền mừng của mình cơ à.



“Anh thấy lễ quốc khánh cũng được, có điều hôm đó chắc cũng có nhiều người tổ chức, không biết có đặt khách sạn được không đây.”



Khi Ngôn Nho Ngữ đang tập trung suy nghĩ vấn đề này, Lan Ninh mới hồi hồn lại sau một trận kích thích mạnh, cô bỗng nhiên phát hiện cái gọi là bản thảo kia cô mới chỉ đọc được hai trang!



“Khoan đã!” Cô mau mau kêu dừng, “Xét thấy lịch sử đen tối của anh, em muốn kiểm tra xác nhận trước xem bản thảo này anh đã viết hết hay chưa đã.”



Ngôn Nho Ngữ: “...”



Lan Ninh ôm bó hoa trong tay, an vị ngồi trước máy vi tính, kéo bản word nhảy xuống trang cuối cùng. Ánh mắt quét thật nhanh một lượt ở trang cuối cùng, rồi kiểm tra số lượng chữ, sau đó cô mới yên tâm được.



Ừm coi như lần này anh thành thật, không giở trò gian xảo với cô.



“Kiểm tra xong chưa?” Ngôn Nho Ngữ cong khóe miệng nhìn cô, “Có thể thảo luận khi nào chúng ta đi đăng ký được chưa em yêu?”



“Em vừa mới đồng ý lời cầu hôn, anh đã vội vã đòi đi đăng ký rồi?”



“Vậy em nói xem bây giờ chúng ta phải làm gì?” Ngôn Nho Ngữ nói xong, đột nhiên nghiêng người tiến sát lại gần cô, ánh mắt mang theo chút trêu chọc, “Nhân lúc bầu không khí lãng mạn thế này chúng ta làm chuyện khác đi?”



“...Chúng ta vẫn nên thảo luận về chuyện đi đăng ký thì hơn.”



Ngôn Nho Ngữ thấy, chuyện đó làm càng nhanh càng tốt, dù sao đi đăng ký cũng không cần xem lịch chọn ngày lành tháng tốt làm gì, nhưng Lan Ninh lại không muốn đăng ký trước khi tổ chức hôn lễ, nếu như có thể, cô thật sự muốn đăng ký vào ngày tổ chức lễ cưới.



Cuối cùng vẫn là Ngôn Nho Ngữ nhường Lan Ninh một bước, cả hai quyết định sẽ đăng ký trước khi tổ chức hôn lễ một ngày.



Tuy rằng chuyện này đã được giải quyết, nhưng còn một vấn đề khác quấy rầy Lan Ninh, vậy chuyện nhà của Khúc Đồng phải giải quyết ra sao?



Sau khi kết hôn, cô nhất định sẽ phải chuyển sang ở cùng Ngôn Nho Ngữ. Nếu như vậy Khúc Đồng sẽ phải tìm khách trọ mới, hiện tại con bé mới vừa lên lớp 12, cô cũng không yên tâm nếu tìm đại một người nào đó đến sống với con bé.



Vì ngày tổ chức lễ cưới còn chưa quyết định, chuyện cô chấp nhận lời cầu hôn của Ngôn Nho Ngữ, cô chỉ nói cho người nhà chứ không nói với ai khác, ngay cả Khúc Đồng bây giờ cũng chưa biết.



“Haiz.” Cô nhìn màn hình máy tính mà thở dài, suy nghĩ phải giải quyết chuyện này thế nào đây.



“Haiz.” Bình Quả ngồi bên cạnh cô cũng theo đó mà thở dài.



Lan Ninh quay đầu lại nhìn cô nàng hỏi: “Cậu than thở gì vậy?”



Bình Quả ảo não nói: “Ông chủ nhà trọ muốn cho họ hàng xa của ông ấy thuê phòng, thế nên tôi bị đuổi rồi.” Bình Quả nói tới đây, thì suýt chút nữa hai hàng lệ tuôn rơi, “Ông ấy đuổi mình tuyệt tình như Đường Tăng đánh đuổi Tôn Ngộ Không năm đó vậy.”



Lan Ninh: “...”



Cô nắm tay Bình Quả, hai mắt sáng rực mà nhìn cô nàng: “Vậy cậu chuyển sang chỗ tôi đang ở đi!!!”